Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi siết lấy cổ anh, tựa vai anh, trong lòng trào dâng cảm xúc kỳ lạ: hạnh phúc, ngọt ngào, nhưng xót xa nghẹn.
Thì anh vẫn quan tâm em.
Xe phóng bay. vừa lái vừa không ngừng liếc tôi, mồ hôi đẫm trán.
“Yên tâm, anh sẽ tìm cách đứa bé.”
Tôi suýt bật cười. chứ?
“Lưu Thanh Uyển, đừng ngủ! Gắng !”
Giọng anh nghẹn ngào, thậm chí run rẩy. Tôi không nỡ đùa thêm nữa, khẽ mở , nặn nụ cười:
“Thật … em thấy không tệ lắm.”
11.
“Hai mươi mấy tuổi không phân biệt nổi giữa kinh nguyệt sảy thai à?”
“Coi bệnh viện nơi để chơi đùa hả?”
Vị bác sĩ trẻ tức đỏ mặt, thì bị mắng cúi gằm . Anh trừng tôi, ánh chứa đầy tức giận xen lẫn thất vọng.
Tôi lí nhí học sinh tiểu học:
“Em đã em tháng … anh nhất định không tin…”
Trên đường khỏi bệnh viện, sắc mặt vẫn đen kịt mây giông:
“Lưu Thanh Uyển, em biết em vừa làm chuyện không?”
“ làng đang đồn rầm rồi đấy! cô gái, danh tiếng quan trọng nhất, em không hiểu sao?”
Tôi im lặng, cúi gằm không dám .
Cuối cùng, tức quá tôi bật :
“ tại anh ngốc!”
“Em định mình mang thai của anh, thế bố em mới không đòi nhiều sính lễ nữa!”
Nam Cung Tư Uyển
“Ai ngờ đâu, người trong làng hiểu lầm thành em bầu ai khác! Ngay anh tin luôn!”
[ – .]
Tôi biết rõ, không thể trách ai được.
Kiếp trước tôi đâu tử tế . Lạnh lùng, kiêu ngạo, chưa bao giờ đối xử tốt. Ngay trước khi kết hôn, chúng tôi chưa từng chuyện tử tế lấy vài câu.
tôi, ánh nửa tin nửa ngờ, sau lúc lâu mới thở dài:
“ đi, rốt cuộc em ?”
Em kết hôn anh.
đối xử anh thật tốt.
bù đắp cho tất tình yêu em từng nợ anh.
Nhưng miệng rồi, tôi không thốt được.
Tối đó, đưa tôi . Vừa xuống xe, tôi đã kéo tay áo anh không buông:
“Em không thể . bại lộ mất.”
Anh tôi, không lời.
Tôi móc điện thoại , gọi thẳng cho :
“, đang ở bệnh viện. Viện phí sáu ngàn, trả trước. Lương của , thể…”
“ ngốc thế? Nhân cơ hội này dính lấy đi!”
“Cúp đây, phải nấu cơm cho em .”
Tôi gập máy, ngẩng . Trong anh không giận dữ nữa, thương xót lặng lẽ.
Tôi rướn cổ, ngân ngấn nước:
“ , anh em đi. Em không nhà nữa. Em ở thành phố, làm từ .”
Thật tôi vốn định quay trả đũa nhà. Nhưng nghĩ kỹ rồi so đánh nhau đám m.á.u mủ lạnh lẽo, theo đuổi mới việc quan trọng nhất.
biết kiếm tiền, dáng vẻ không tệ, thật lòng tôi.
nhà tôi? lũ ký sinh, suốt đời chẳng khá được.
“A ~”
Tôi gọi anh bằng cái tên thuở nhỏ, dịu dàng rót mật. Toàn thân khựng , đỏ bừng từ cổ tai.