Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi và người buổi xem mắt kết hôn cách chóng vánh.
Sau cưới, anh lạnh nhạt trước những cử quyến rũ cố ý của tôi, ngang nhiên ve vãn mỹ nữ ở trường học, tôi bắt tận tay tại trận.
Thật đấy, anh còn sở hữu tận hai sao?
Tôi và người buổi xem mắt kết hôn nhanh đến bất ngờ.
Sau đám cưới, anh phớt lờ mọi lời mời mọc của tôi, nhưng ở trường học tán tỉnh mỹ nữ, tôi chặn đứng ngay lúc .
Thật giỏi, anh dường có bộ khác hoàn toàn.
lần, tôi tức giận thuê bao để trút bầu tâm sự với hội chị em rằng anh lãnh cảm, không ngờ anh bắt được.
Đêm đó, tôi anh dày vò đến quay cuồng.
Anh dùng cả đêm để chứng minh anh rất có khả năng.
Ngày hôm sau, tôi vô tình để lộ thân phận, anh kéo tôi tái hiện các chi tiết truyện của mình.
Tôi xoa xoa vòng eo muốn nát , tự phạt mình bằng ba ly rượu vì hành động quá lỗ mãng của bản thân…
01
“Mẹ ơi, thật sự đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa, con vẫn chưa có ý định kết hôn, con cần xây dựng sự .”
“Sự ? Con có sự gì đâu? Rõ ràng bây giờ con chẳng làm gì ngoài ăn bám.”
“Ăn bám gì chứ, con là người viết lách !”
Tôi phản bác .
“Viết gì thì đem cho mẹ xem .”
Mẹ tôi khịt mũi, hiện rõ sự coi thường.
Tôi lập tức cụt hứng, ừ thì truyện người lớn cũng là văn chương thôi…
Mẹ tôi không ngừng lải nhải bên tai.
“ nhà bên cạnh năm nay có cháu rồi, còn con thì thậm chí đến bạn cũng không có.”
Mẹ tôi cái gì cũng giỏi, có điều hay đem so sánh với người khác, đặc biệt là với . con cưới vợ, mẹ tôi còn sốt ruột hơn cả ai, ráo riết sắp xếp cho tôi những buổi xem mắt.
Ai dè, những đó đều quá…
1 mai giới thiệu sự đang trên đà phát triển. Thực tế thì không nhà không xe, bán đồ chơi lặt vặt trên phố.
2, được ca ngợi là ngũ quan đoan chính, cao 1m8, thích thao. Thực tế cao bằng tôi, môn thao yêu thích là mạt chược, còn nhan sắc thì đủ nhận hình hài người.
À, tôi cao 1m65.
Hai người cũng đỡ, tự tô vẽ bản thân còn có chấp nhận, nhưng người thứ ba thì quá đáng, thuần túy là lừa đảo.
3, mai nói có biên chế thuộc đơn vị sự . Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, thúc giục tôi . Kết quả đến nơi, người đàn ông không có , mẹ anh đến thay.
Hỏi mới biết, anh phạm tội, đang ngồi bóc lịch tù.
Ừm… đơn vị sự thế thì đúng là hiếm có.
Dù trải qua nhiều “bãi mìn” xem mắt, mẹ tôi vẫn không mảy may chán nản.
Chủ đề quay về chuyện bế cháu , nhìn vẻ đầy hy vọng của mẹ, tôi không nỡ.
“Hay là con cầu xin bế cháu đến chơi với mẹ vài ngày nhé?”
Hậu quả là mẹ tức giận xua tôi khỏi nhà, đồng thời tuyên bố “không xem mắt thì đừng hòng về nhà”.
Mẹ ruột , biết sao giờ, đành thôi, để mở rộng tầm mắt về sự đa dạng của các loại xem mắt vậy.
02
tôi đến quán cà phê, bên có lác đác vài khách.
Đôi mắt máy dò, tôi lướt nhìn quanh để tìm xem mắt tiềm năng.
1 có hai cô gái, 3 là mấy học sinh mặc đồng phục, loại trừ luôn.
còn anh chàng đeo kính dân tài chính ở 4, anh thuộc loại nhìn lâu mới thấy đẹp, còn tôi thì thật sự không kiên nhẫn được vậy.
Tôi tự nhủ, mai tìm người xem mắt kiểu gì chẳng ai ưng, may không phí tiền mỹ phẩm của tôi. Vừa bước đến chàng đeo kính, tôi bất chợt chú ý đến “phong cảnh đẹp đến kinh ngạc”.
Người ăn mặc gọn gàng, áo sơ mi trắng đơn giản cài mở cúc ở cổ, áo hơi rộng. Tay áo được xắn gọn lên cánh tay. Anh đeo kính gọng vàng, khuôn tuấn tú thanh thoát. Quả là cực phẩm.
03
“Cô là Lục Tri Du?”
Ồ, tôi à?
Ngẩn người mất , hai giây, tôi nắm lấy tay người đàn ông.
“Tôi là Lục Tri Du, anh là ai?”
“Cố Cảnh Hòa, xem mắt của cô.”
À, không phải sao? Ừm?
Đầu tôi hơi “đơ” , nghĩ rằng có lẽ mai nhầm lẫn rồi. Với thứ “hàng chất lượng” thế thì chả cần phải tâng bốc thêm gì nữa. Còn mấy “ tầm thường” thì có khoác lác thành hoa.
Tôi gọi ly vanilla latte, cuộc sống khổ sở rồi, uống chút ngọt cho vui.
“Anh làm nghề gì?”
“Tôi là giáo sư đại học. Còn cô Lục thì sao?”
Khoan, nói nghề mình thì hơi ngại.
“Tôi viết tiểu thuyết, hehe.”
Tôi cười khúc khích đánh trống lảng, tự nhủ mau chuyển chủ đề.