Nàng chẳng e dè, há miệng chuẩn cắn.
Nam thanh nữ tú đứng kề bên, dẫu tay cầm túi rách, miệng ăn bánh bao, cũng khiến người ta thấy xứng đôi lứa.
Ta nhìn cảnh ấy, lòng bỗng nghẹn ngào, mắt cũng cay xè.
Vì , ta hét lớn: “Khoan đã!”
06
Hai người kia đều giật mình, quay phắt đầu lại nhìn ta.
Chiếc bánh bao trong tay Cửu Hiền Vương cũng không cầm vững, rơi xuống đất, lăn mấy vòng, cuối cùng lại dưới ta.
Ta vội cúi người, nhặt lấy.
Liếc mắt một , ta liền nhận ra – đây là bánh bao của nhà ta!
Ánh mắt ta trên chiếc bao vải trong lòng hắn, trầm ngâm suy nghĩ.
Thừa hắn sơ , ta chộp lấy chiếc túi, kéo mạnh ra.
Chỉ tiếc lực tay quá mạnh, miệng túi liền bung, bánh bao lớn bên trong rơi lăn lóc khắp đất.
Thậm chí còn có một chiếc rơi trúng hắn.
tướng lộ rõ.
“Ngươi… ngươi bánh bao của ta?” – ta kinh hãi hỏi.
“Ờm… không thể gọi là được.” – hắn gãi đầu.
“Lấy mà không nói, không phải thì là ?”
“Là ta sai. Ta… ta trả tiền.”
Dứt lời, Cửu Hiền Vương rút từ n.g.ự.c ra một túi tiền, không chút do dự đặt tay ta.
Túi nặng trĩu, nhưng ta lại chẳng còn lòng dạ nhận nữa.
“Nặng , ngươi giữ hộ ta đi.”
“Tiệm sắp mở cửa rồi, hay là… cùng thôi?”
Nói đoạn, ta giơ tay kéo tay áo hắn.
Nhưng Cửu Hiền Vương lại đứng yên, lắc đầu nói:
“ sau, ta không đến nữa.”
07
Ta sững sờ, buột miệng hỏi:
“Vì sao?”
“Ta là vương gia, thân phận cao quý, ở tiệm ngươi bán bánh ba , ngươi từng nghĩ vì lẽ sao?”
Cửu Hiền Vương kịp nói, Cố Thanh Trúc đã chen :
“Chuyện này còn phải đoán sao? Hắn mê mẩn tiệm bánh nhà ta, muốn tranh suất làm rể.”
“Hahaha—” nàng cười vang, cười đến nỗi nước mắt trào ra.
Rồi nàng lấy khăn tay lau mắt, nói:
“Ngươi thú vị.”
Nhìn nàng như vậy, ta lập tức ra: ta lầm Cửu Hiền Vương rồi.
Thì ra… hắn không hề có làm rể nhà ta.
Vậy thì vì sao, hắn lại kiên trì dầm mưa đội nắng ở tiệm ta ba trời?
Ta nhìn những chiếc bánh bao rơi rớt đầy đất, nghĩ đến hành tung kỳ bí gần đây của hắn, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Chẳng lẽ… vương gia muốn thông đồng với ngươi, hợp mưu đánh cắp bánh bao nhà ta?”
Lần này, không chỉ Cố Thanh Trúc bật cười “phụt” một tiếng, mà cả Cửu Hiền Vương cũng cười đến rộ miệng.
“Thanh Trúc, ngươi thấy ? Không phải ta không chịu trở kế hoạch, mà là ở tiệm bánh bao , quá!”
Nghe vậy, ta thấy lòng khó chịu.
Nói như thể… hắn đến tiệm nhà ta chẳng để mua ?
08
Thấy ta đứng ngẩn ra, Cố Thanh Trúc dịu giọng nói:
“Nói cho ngươi biết! Vương gia đến tiệm ngươi là để… làm nhiệm vụ.”
“Hoàng thượng cho rằng Cửu Vương gia chơi bời lêu lổng, không xứng với danh hiệu ‘Hiền Vương’ mà dân phong cho, nên đã ngưng bổng lộc của hắn.”
“Vương gia vì muốn lấy lại lòng tin, liền chọn tiệm ngươi để làm ‘thẩm tra dân tình’. Nghe nói, lần này hoàng thượng rất hài lòng, đã khôi phục lại đãi ngộ cho hắn.”
“Nói vậy, ngươi bảo hắn còn cần phải hạ mình đến tiệm rách rưới nhà ngươi nữa sao?”
Được lắm… ta vốn thấy nàng đẹp như tiên, giờ lại thấy nàng… mồm miệng độc như rắn.
Nhục mạ ta thì được, nhưng dám chê tiệm bánh nhà ta thì… không xong!
là tâm huyết của cha mẹ ta, là cả đời họ nhọc nhằn mới gây dựng được.
Sao có thể nói là “rách rưới”?!
09
Ta giương cổ, đáp trả:
“Không đúng! Tiệm nhà ta đã được thầy phong thủy xem , là đất tụ phúc, địa linh nhân kiệt!”
“Vương gia có thể xoay chuyển vận mệnh, cũng là nhờ tiệm bánh bao nhà ta trợ lực!”
“Phúc từ đâu đến, thì không thể trở vứt bỏ!”
Nghe vậy, sắc Cố Thanh Trúc trầm xuống, ánh mắt nhìn ta cũng không còn hòa nhã.
Nàng định phản bác, thì Cửu Hiền Vương ngăn lại:
“Thanh Trúc, thôi đi, không cần so đo với nàng ta.”
Hừm, hàng xóm láng giềng hay nói ta đầu óc thiếu dây, nhưng những lời lòng giả , ta nghe vẫn .
Xem ra… Cửu Hiền Vương, ở tiệm bánh còn coi được, chứ giờ thì… ta cũng chẳng còn thấy thuận mắt nữa.
Cũng tốt, nếu hắn không xem trọng tiệm nhà ta, chẳng muốn làm tế tử, vậy ta đi tìm người khác.
Ta lắc đầu tiếc nuối. Ba , kể cũng uổng phí thời gian.
Song, biết đúng cũng chẳng phải điều xấu.
Nghĩ vậy, ta cúi xuống, nhặt từng chiếc bánh bao rơi vãi, bỏ chiếc túi rách kia, xách rồi quay lưng bước đi.
“Muốn ăn chùa bánh bao nhà ta? Nằm mơ đi! Thà cho chó còn hơn cho các ngươi!”
10
Ta rảo bước rời đi, nhưng ra khỏi cổng, lòng vẫn nhớ lại chuyện cũ với Cửu Hiền Vương.
mới gặp hắn, hắn đang một con cún nhỏ đuổi chạy khắp ngõ.
Ta thấy buồn cười, liền đứng lại xem trò .
Ai ngờ… vị vương gia này bề ngoài đoan , thực ra thì quỷ quái lắm!
Hắn bất ngờ nhào tới, lao người ta.
Tuy ta thân hình vạm vỡ, nhưng cũng không đỡ nổi cú bổ nhào ấy.
là… ta “bịch” xuống đất.
Hắn cũng mà , cả người đè trọn thân thể đồ sộ của ta.
Hai thân thể rơi xuống, phát ra tiếng “rầm” kinh thiên động địa.
Cả con cún cũng dọa chạy mất.
Ta thì không thấy , nhưng Cửu Hiền Vương dường như đến choáng váng.
Nằm sấp trên người ta, bất động.