Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

nửa năm đính , Ngôn Hành tôi một chân làm việc ̣i văn phòng của anh rồi đưa tôi đi đi về về mỗi ngày. Anh ấy ngồi việc còn tôi thì ngồi vẽ.

Nguyên nhân là do tôi lại quên ăn. anh quay lại nhìn thấy đồ ăn chưa mở còn nguyên bàn ăn, anh tức giận mức không chịu ôm tôi đi ngủ.

Nhưng không hiểu mà trong khoảng thời gian này anh ấy cũng không bắt tôi phải làm việc.

Ngôn Tinh Tinh gặp tôi : “Anh trai mình đúng là một tay ăn chơi. Mình nghe gần đây một yêu kiều thường xuyên văn phòng của anh ấy!”

nàng kéo tôi công ty, quả nhiên tôi gặp một người vừa ra khỏi công ty.

ấy đi mà không ngoái mặt lại, thể ấy không nhìn thấy chúng tôi.

Tôi cảm thấy rất bình thản vì tôi biết Ngôn Hành không phản bội tôi.

dù ban ngày anh ấy không gặp tôi, nhưng cứ cách một giờ đều gửi tin nhắn tôi, ban đêm bám lấy tôi thì lấy đâu ra sức lực để mà đối phó những người khác?

Nhưng Ngôn Tinh Tinh không biết điều này. nàng kéo tôi vào thang máy riêng đột nhập vào văn phòng của Ngôn Hành.

Ngôn Hành từ phòng nghỉ đi ra, một tay chỉnh sửa cà vạt. Tôi với Ngôn Tinh Tinh không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn.

nhìn thấy tôi, một nụ cười hiện lên khuôn mặt vốn thờ ơ của anh ấy.

Dường không nhìn thấy Ngôn Tinh Tinh, anh ấy sải phía tôi, chạm vào mặt tôi rồi quan tâm hỏi: “Gần đây trời trở lạnh, không mặc thêm một lớp áo?”

Tôi bình tĩnh ngước lên nhìn anh.

Ngôn Tinh Tinh tức giận kéo tôi ra , lạnh mặt mắng: “Đồ cặn bã, bọn nhìn thấy hết rồi. Người đó lại công ty tìm anh phải không? Vừa rồi anh vào phòng nghỉ gì vậy? Mới nửa năm mà anh đã phản bội cậu ấy rồi!”

Ngôn Tinh Tinh đang tức giận thì trợ lý của Ngôn Hành kéo đi, Ngôn Hành dẫn tôi vào phòng nghỉ.

“Người nhìn thấy là nhà thiết kế mà anh đã thuê. ấy đã gửi váy cưới chúng . Anh vừa thử qua thấy khá ổn.”

giường trong phòng nghỉ trải ra một bộ vest được ủi phẳng phiu, là bộ vest anh vừa mặc thử, bên cạnh là một chiếc hộp lớn, chính là váy .

Ngôn Hành lấy váy ra, ướm lên người tôi.

mặc thử xem.”

Ngôn Hành lo tôi hiểu lầm anh nên đã thú nhận mọi người việc chuẩn lễ trong khoảng thời gian này.

“Anh đang muốn làm một bất ngờ mà lại bị con nhỏ Tinh Tinh phá hỏng.”

Giọng điệu của anh đang ai oán.

Tôi mỉm cười chủ động vào vòng tay anh.

Tôi không cần sự bất ngờ, tôi chỉ cần một trái tim chân thành tận tâm.

Ngày , nhà thiết kế đưa chồng ngoại quốc chúc mừng chúng tôi. ấy không khỏi phàn nàn ánh mắt bắt bẻ của Ngôn Hành.

Ngôn Hành chăm sóc tôi rất chu đáo. Ngoại trừ lễ , chúng tôi chỉ cần ngồi trong góc tập trung ăn uống suốt thời gian đó.

Những vị khách đều được bố mẹ Ngôn tiếp đón.

Nhóm bạn của Ngôn Hành nhất quyết theo anh nhà, muốn nháo đêm tân .

Không ngoài ý muốn, tất cả đều bị Ngôn hành nhốt bên ngoài, chưa một ai bước được qua cửa.

Một ngày nọ, điện thoại của tôi hỏng, Ngôn Hành đưa tôi điện thoại của anh ấy để chơi rồi đi tắm.

Anh ấy một box chat cứ nhảy tin nhắn liên tục, tôi suy nghĩ một hồi rồi nhấp vào để xem.

[Anh Hành đang đề phòng chúng đấy! Anh ấy ý đồ xấu, anh ấy muốn kim ốc ̀ng kiều đây mà! Hahahahaha! ]

Tôi tò mò lướt lên rồi tôi nhìn ra nguồn gốc của vấn đề.

người hỏi Ngôn Hành tại chưa bao giờ đưa tôi ra ngoài gặp gỡ mọi người, phải anh ấy vẫn đùa giỡn trước không.

[Hỉ Tĩnh, nếu cậu còn cứ nói cợt nhả vậy thì đừng trách tôi không nhìn mặt cậu. ]

[Anh Hành rõ ràng là không chị dâu chơi chúng . Cậu không nhận thấy rằng bây giờ anh ấy thậm chí không tham dự bất cứ bữa tiệc nào nữa ? Anh ấy nhà vợ ngay tan sở, tôi không ngờ anh ấy lại là một người đàn ông tốt của gia đình vậy. ]

[Đúng vậy, anh Hành đã sớm kết rồi, chúng nghi ngờ gì nữa? ]

[Tôi tưởng rằng anh Hành đời này sẽ không bao giờ kết ! Đúng là nói trước bước không qua. ]

Tôi thoát khỏi giao diện box chat không nhìn vào màn hình nữa.

Buổi tối, tôi nằm n.g.ự.c Ngôn Hành thở hổn hển hồi lâu, đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

“Tại anh tụ tập bạn bè?”

Dấu vết ửng đỏ mặt Ngôn Hành vẫn chưa phai đi, anh cẩn thận xác định hình dáng miệng tôi, đó vuốt ve lưng tôi, trầm giọng : “Không thích, ở bên thích hơn.”

Tôi đỏ mặt ý nghĩ đó lại tôi.

“Chúng sinh con nhé?”

Ngôn Hành rõ ràng hiểu tôi gì, nhưng lại cố tình ngoảnh mặt đi, không chịu đáp lại.

Vì anh ấy cứ gan lì vậy nên mãi ba năm kết , chúng tôi mới có mụn con đầu tiên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương