Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Mẹ kế vốn đang quỳ, bỗng phịch xuống đất, ánh lảng tránh.
“Bà , bà gặp phải cướp!”
Vừa dứt lời, tôi giơ kéo phăng áo ngủ của Diệp Hàm, lộ ra váy cưới cắt xén một nửa.
Đôi của đỏ m//áu, gần có nhỏ ra m//áu.
mở miệng rộng, bất ngờ cắn vai Diệp Hàm.
“Á!” Diệp Hàm nhắm chặt , co .
“Roẹt!”
Một miếng thịt kéo ra, lộ ra xương trắng lạnh lẽo.
“Á!”
Lần này, là mẹ kế, bà sụp đổ ôm chặt Diệp Hàm, cố gắng dùng ngăn m//áu chảy ra nhưng hoàn toàn vô dụng.
M//áu chảy từ kẽ bà, rơi xuống đất.
Tôi tiến một bước.
“Mẹ tôi lúc đó cũng đau đớn vậy, đúng không?”
“Thậm chí còn đau hơn, bà ch//ặt đầ//u !”
Mẹ kế run rẩy dữ dội, thần kinh bờ vực sụp đổ.
Tôi liếc nuốt hết thịt, đang lộ ra hàm răng đỏ, chuẩn tấn công lần .
“Bà rốt cuộc có nói hay không?”
Tôi lấy bùa, tiến gần mẹ kế, kia chuẩn kết ấn. Mẹ kế cuối cũng sụp đổ khóc lớn, ôm Diệp Hàm bất lực trên đất.
“Nói, tôi nói.”
sắp cắn Diệp Hàm, tôi dán bùa lên đầu .
câu chú cuối được đọc ra, một lần bình tĩnh .
Diệp Hàm thở phào, dựa lòng mẹ kế trong trạng thái mệt mỏi.
Bác sĩ tư nhân nhanh chóng đến, sau cầm m.á.u cho Diệp Hàm, khuyên nên đưa ta đến bệnh viện ngay lập tức.
Mẹ kế tôi một cái, cảm ơn rồi tiễn bác sĩ đi.
Cả gia đình gọn gàng bên bàn ăn, tôi cố tình kéo một ghế để bên cạnh mình.
tôi vẻ nghi hoặc. “Đây là?”
“Dành cho mẹ tôi .”
Tôi nhẹ nhàng mỉm bên cạnh. có lẽ cảm thấy đây không hợp, định đứng dậy đi, nhưng thấy nụ của tôi, xuống.
Mẹ kế và tôi vẻ sốc, có lẽ nghĩ tôi có vấn đề về tâm thần.
Nhưng Diệp Hàm thì mở to , chăm chú quan sát , đang xác nhận, liệu đây có phải là mẹ tôi không.
Mẹ kế bỗng nhẹ, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Tất cả những điều này, đều là do cố ý, đúng không?”
Tôi nhạt.
“Quả nhiên, ánh của mẹ kế thật lợi hại.”
Tôi thực sự là cố ý, tất cả đều vậy, hơn , chính là mẹ tôi.
mẹ tôi là những khởi nghiệp từ hai bàn trắng, hai từng rất yêu nhau.
Nhưng con , đa số chỉ có nhau chịu khổ, không muốn nhau hưởng phúc.
Sau mẹ mang thai, tôi liền lấy lý do dưỡng thai để mẹ nghỉ việc nhà, cứ vậy mẹ nhà suốt tám năm.
Sau mẹ nghỉ việc, tôi lập tức tuyển một thư ký, chính là mẹ kế bây giờ.
Năm tôi bảy tuổi, mẹ ra ngoài mua rau thì gặp phải cướp, không chỉ cướp còn mất đi mạng sống.
Nhưng tôi luôn cảm thấy cái ch//ết của mẹ rất kỳ lạ.
Bà nói tôi là ra ngoài mua đồ ăn nhưng mặc một váy đỏ rực rỡ. Đó là váy tặng bà dịp Tết, bà chưa bao giờ dám mặc, trừ có việc gì thực sự cần.
Hơn , nghe nói hôm đó mẹ kế và mẹ gặp cướp, nhưng mẹ kế không hề thương.
Mẹ qua đời chưa được một năm, mẹ kế dẫn theo Diệp Hàm nhà.
Tôi rõ ràng trong chính ngôi nhà của mình, nhưng sống một kẻ ăn nhờ đậu.
Đối mặt nhiều lần khiêu khích và bắt nạt của mẹ con Diệp Hàm, tôi đều nhẫn nhịn, chỉ vì muốn tìm ra sự thật về cái ch//ết của mẹ.
Tối hôm mẹ mất, bà trở về.
váy đỏ rực của bà dính đầy m//áu, đứng cửa tôi . Đầu bà được ôm trong , mặt đầy vết sẹo, có chỗ thịt còn lòi ra.
Tôi rất sợ, nhưng nỗi sợ của tôi không phải là qu//ỷ hồn của mẹ là tôi biết rõ, mẹ ch//ết, bà không ôm tôi .
Có lẽ vì lúc ch//ết quá đau đớn, hồn phách của mẹ mất trí nhớ, bà quên tất cả mọi , nhưng duy nhất không quên yêu tôi.
Bà luôn đi theo tôi, ban ngày thì bám con búp bê đầu giường, ban đêm thì trò chuyện tôi.
Ban đầu, tôi nhất quyết gọi bà là mẹ, bà tỏ ra rất đau khổ, theo tiếng gọi của tôi, qu//ỷ của bà dần dần phình to.
Bà tấn công tôi phát điên.