Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
“Sư , thái tử gia nói định phải đeo chiếc đồng hồ .”
Vừa ra khỏi biệt thự, chuẩn bị lên xe, chị Trương quản gia tiễn tôi ra, không nói không rằng “cạch” một tiếng đeo chiếc đồng hồ mà Hoàng Tranh tặng cho tôi cổ .
Mẹ kiếp, rõ ràng là đồng hồ, sao đeo có giác như còng vậy, đặc biệt là cái tiếng “cạch” kia.
“Tôi đã nói là không cần rồi mà!”
Một ngọn lửa vô danh “vụt” một cái xông thẳng lên não, tôi theo bản năng muốn cạy khóa đồng hồ, muốn nó ra, ai ngờ khóa cài chắc chắn một cách kỳ lạ, cạy ba lần cũng không ra.
“Đừng cạy nữa, sư , đây là tâm ý của thái tử gia, cứ nhận đi.”
Vừa nói chị Trương vừa vỗ vai tôi, rồi đi thẳng . Bàn của chị lạnh buốt thấu xương, dù cách lớp áo tôi cũng nhận cái lạnh thấu xương. lòng tôi “thịch” một tiếng, một giác chẳng lành bỗng nhiên trỗi dậy.
Nơi thị phi không nên ở lâu, rời khỏi đây đã.
Không kịp đồng hồ, tôi nhảy lên xe, đạp ga phóng thẳng ra khỏi cổng biệt thự, điên cuồng chạy trên đường núi.
Vừa lái xe vừa nghĩ cách đồng hồ, nhưng mẹ nó cái đồng hồ cứ như làm bằng băng vậy, lạnh lẽo thấu xương, móng tôi vừa mới cắt, căn bản không cạy cái khóa ẩn , càng không ra, tôi càng bất an, cả cánh trái đều không thoải mái.
Không ngờ, trên con đường rợp bóng cây đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc váy trắng, đứng giữa đường, dang rộng hai , quay mặt về phía tôi nở một nụ cười quỷ dị.
Tôi chạy xe nhanh, còn mất tập trung đồng hồ, hoàn toàn không ngờ sẽ có người chặn xe, gần mới phanh gấp, đuôi xe suýt lật lên, vừa kịp dừng ngay mặt cô , mồ hôi lạnh “ứa” ra.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra, không chút hình tượng chửi ầm lên: “Muốn c.h.ế.t hả! Mù à? Không có xe à?”
Cô gái vẻ mặt vô tội nói: “Xin lỗi ạ, tôi, tôi muốn đi nhờ xe.”
Khoảnh khắc tôi nhìn rõ mặt cô gái, toàn thân tôi gần như m.á.u dồn ngược.
“Dương tiểu thư?”
Cô gái mặt cười thảm một tiếng: “Cô cô ấy rồi đúng không? Cô ấy sự giống tôi, phải không?”
Tôi lau mồ hôi trên mặt, trấn định mới phát hiện, đôi mắt cô gái nhìn hư không, không có một tia thần sắc.
Cô là người mù! Có thứ gì nổ tung đầu tôi. Tôi rồi! Mẹ nó tôi cái hình xăm tôi xăm là cái gì rồi!!!
8.
Cô gái mò mẫm mở cửa xe, rụt rè ngồi ghế .
“Chị là sư đúng không? Em tên là Hoàng , Hoàng Tranh là anh em. Em chị, anh em nói chị xăm hình giỏi.”
Em gái của Hoàng Tranh? Tôi càng thêm chắc chắn về suy đoán vừa rồi.
Tôi không tiếp lời cô , mà nhìn chằm chằm đôi mắt tối tăm vô thần của cô hỏi: “Vậy thì cô có một người anh tốt đấy. Đôi mắt của Dương Văn Văn là làm riêng cho cô đúng không? Cái hình xăm là hình xăm ‘mượn’ giới xăm hình, đúng không?”
giới xăm hình có một loại hình xăm ám gọi là “mượn”, “mượn” ở đâu xăm ở , chỉ cần xăm hình xăm ám lên vị trí tương ứng trên người người khác, có mượn đi chức năng của bộ phận .
Ví dụ, người què nhờ thợ xăm xăm hình xăm ám mượn chân lên chân của một người bình thường nào , sau một thời gian, chân của người què sẽ hồi phục bình thường, chân của người xăm hình sẽ xuất hiện vấn đề, cuối cùng trở thành người què.
Cho nên, nếu sự là hình xăm “mượn”, xăm hình xăm ám lên mí mắt, để đạt quả mượn mắt, là có giải thích .
Nhưng, mực xăm “mượn” định phải có m.á.u diều hâu “chiếm tổ chim khách”, vậy, cái mùi tanh tưởi kia là m.á.u diều hâu?
Tôi chưa từng ngửi m.á.u diều hâu, thời không phán đoán .
Hoàng nắm chặt váy, có chút tủi thân nói: “Sư , chị nói gì em không hiểu.”
Cô nhìn tuổi chỉ mười tám mười chín, thêm vẻ mặt vô tội. Tôi thời không phán đoán cô có chuyện hay không. Nhỡ đâu tôi quá nhạy , oan cho người tốt thì không hay.
9.
“Cô xuống núi anh cô có không?”
Hoàng vội vàng xua nói: “Đừng, đừng nói với anh ấy, ra, em không chắc anh ấy có phải là anh em không. Em sợ anh ấy, chị rồi em mới muốn ra ngoài xem.”
Cái cô Hoàng có vấn đề về thần kinh à? Sao nói năng sau bất vậy? Tôi vừa định dừng xe để cô ấy xuống. Cô ấy ấp úng nói tiếp:
“Sư sự không nhớ em sao?”
Tôi liếc nhìn cô ấy, dùng hết sức lực lục lọi trí nhớ, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Xin lỗi, hoàn toàn không có ấn tượng gì.”
“Nhưng kỳ lạ lắm, em, em em và chị hình như quen thuộc.”
Cô ấy nghẹn ngào nói, đôi mắt mù lòa bỗng dưng chảy nước mắt. Tôi nhìn gương chiếu hậu, ngắm khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính của mình.
Chết rồi, cô bé chẳng lẽ vừa gặp đã yêu tôi rồi sao? Nhưng, rõ ràng cô ấy không nhìn mà. Đột nhiên, tôi nghĩ một khả năng, kích động giọng nói run rẩy.
“Cô có Anh không? Cô ấy là em gái tôi, cũng là một thợ xăm, tôi đang tìm em ấy. Ba tháng , tôi mất liên lạc với em ấy, lần liên lạc cuối cùng em ấy nói Thái tử gia giới thượng lưu Thượng Hải Hoàng Tranh mời em ấy xăm mình. Camera giám sát quay em ấy lên núi ba ngày sau thì rời đi, nhưng thì mất tích.”
Không hiểu sao, Hoàng nghe xong lời tôi nói, khóc càng dữ dội hơn, không thốt nên lời.