Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trai tôi có một hình xăm tên bằng Anh của người trong mộng trên ngực. Tôi nhiều lần giục anh ta đi xóa hình xăm, anh ta thản nhiên đáp lại:
“Anh bận bù đầu không có thời gian đi nữa, cũng có ai để ý đâu. Em có thể đừng nghĩ đến này nữa được không? Không phải em cho là xóa xăm không đau đấy chứ?”
Sau đó tôi giận dữ, xăm lên xương quai xanh của mình tên vị sếp mới quen được ba ngày.
Cuối anh ta cũng nổi giận:
“Em lập tức đi xóa ngay cho anh!, Em mang hình xăm tên người khác trên người thì đừng nghĩ đến việc kết hôn với anh.”.
Tôi: Ồ!
Thật cmn chứ, chia đi!
1
trai Trần Khải của tôi mang trên n.g.ự.c một hình xăm cực lớn có dòng chữ “Alice”, kéo dài từ n.g.ự.c đến đầu vai trái, phông chữ to đậm, nhìn rất chướng mắt.
chúng tôi nhau lần đầu tiên, thân của tôi với tôi rằng đó rõ ràng là tên của một cô kêu tôi tìm hiểu xem hình xăm đó ý nghĩa là nhưng tôi lại thực sự không quá quan tâm.
Nhân vật chính trong “ Alice ở xứ sở thần tiên” tên là Alice, có lẽ hắn đơn giản là đang biểu thị sự ủng hộ cho tự do, phóng khoáng thôi.
thân bĩu môi chê tôi hèn nhát, không dám là không dám , tìm cớ bao biện làm .
Một thời gian dài sau đó, này cũng cứ như vậy trôi . Cho đến tôi tham dự buổi họp lớp của Trần Khải năm đó. Tôi được người trong mộng Trần Khải vừa mới đi du học về, thật trùng hợp, tên của cô ta là “Alice”.
2
Đêm hôm đó quá 10h tối, tôi vốn sẵn sàng lên giường đi ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Trần Khải, bắt máy đầu dây bên không phải là hắn gọi đến.
Đối phương cười hi hi : “Chị dâu, anh Khải uống nhiều quá, chị đây đón anh ấy nhé.”
Không đợi tôi trả lời ta liền cúp máy, sau đó gửi đến cho tôi địa câu lạc bộ.
đầu tôi định phớt lờ hắn, nhưng nghĩ đến dịp năm mới cha mẹ bên mặt đầu năm bàn kết hôn nên tôi đứng dậy thay quần áo bắt taxi đến đó. tôi đến nơi, trong phòng bao mọi người đều đang say khướt. nhạc ầm ĩ chói tai, khắp nơi vang vọng kêu la, hú hét phấn khích.
Tôi đứng ở cửa nhìn quanh một không Trần Khải đâu bèn túm lấy một người hình như một lần, ta: “Trần Khải ở đâu? Anh ấy gọi tôi đón.”
“Chị dâu à?” Người nọ là tôi đến thì có vẻ tỉnh táo lại một chút, nhưng sắc mặt có chút kỳ lạ. Tôi đưa mắt nhìn theo ánh mắt ta về phía cuối phòng bao.
Tôi nhận Trần Khải đang nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên đùi một cô tóc dài xinh đẹp.
Có lẽ Trần Khải uống quá nhiều, đôi chân dài buông thõng cạnh ghế sô pha. Chắc ánh đèn trên đầu quá chói mắt, một cánh hắn cong lên uể oải gác lên che mắt.
Ánh mắt tôi lại rơi cô tóc dài xinh đẹp . Cô ta mặc một cái áo dây màu trắng khoe khéo vóc dáng cơ thể cân đối. cánh trắng trẻo khoanh trước n.g.ự.c làm lộ bầu n.g.ự.c căng tròn. Bên dưới là chiếc quần bò dài màu trắng sữa. Chiếc áo khoác bộ đang đắp lên người Trần Khải. Ngón thon dài luồn sâu trong tóc Trần Khải, giúp hắn massage da đầu.
Cảnh tượng trước mặt làm tôi cay mắt.
Âm nhạc cũng không biết dừng lại từ nào. Cô mặc bộ đồ trắng ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt mơ màng như nước mùa thu. Tim tôi như lỡ nhịp tôi muốn hét lên để chấm dứt cảnh trước mặt bởi vì tôi biết Trần Khải rất thích điều đó.
3
Tôi cũng không biết biểu cảm của người khác phải loại này như thế nào nhưng tôi khá bình tĩnh. Tôi tiến lên phía trước, giơ chân đá chân Trần Khải.
“Đi về thôi!”
Hắn hạ cánh đang gác trên trán xuống, nhíu mày nhìn về phía tôi, mở miệng : “Ai gọi em tới đây?”
Tôi giận dữ bước lên: “Anh không về chứ ? Vậy em đi trước.”
Vừa dứt lời, tôi xoay người định rời đi thì Trần Khải túm lấy cánh tôi. Hắn đứng dậy, vòng ôm lấy tôi từ phía sau rồi dựa cả người người tôi.
“ về thôi! Anh vẫn có thể về được , ai nửa đêm rồi bắt tội em phải đến đây làm .”
Lời này coi như vẫn chút tính người nên tôi miễn cưỡng bỏ cho hắn.
Tôi đỡ Trần Khải bước ngoài, trước khỏi cửa, như sực nhớ điều , Trần Khải đứng thẳng lưng lên, quay đầu lại cô mặc bộ đồ màu trắng phân phó: “Tống Nam, giúp tôi đưa Alice về nhé.”
Tôi quay đầu lại cô tên Alice đang đứng đó mỉm cười dịu dàng.: “Kevin, không cần lo lắng đâu, lát nữa có tài xế trong nhà đón tớ.”
Ai lo lắng đây, mẹ kiếp.
Thẩm định hoàn thành, trà xanh cấp 10!
4
Trên đường về, tôi nhịn không được Trần Khải: “Em thậm chí không biết anh cũng có tên Anh đấy?”
Kevin, trong hắn chưa từng đi du học bao giờ, thật nực cười!
Trần Khải nhếch khóe miệng nở nụ cười, dường như đang chìm đắm trong những hồi ức ngọt ngào.
“Alice mang trong người một phần tư dòng m.á.u người Anh cô ấy rất thích đặt tên Anh cho mọi người.”
Tôi nghe giọng điệu của mình không chút gợn sóng: “Hình xăm trên người anh không phải là tên cô ta sao, người trong mộng của anh?”
“ đó anh vẫn trẻ…” Trần Khải đến đó lại thôi: “Em ghen à?”
Đèn đường sáng tối chiếu lên mặt Trần Khải. chúng tôi hẹn hò nhau được một năm rưỡi rồi, tôi thuộc tip người hay xấu hổ “thích” hay “yêu’’, cũng không nhắc đến mấy từ “tức giận” hay “phẫn nộ” với người khác.
thân của tôi từng nhận xét người chúng tôi không giống như là đang yêu đương như kết nhau thôi.
Hắn lại tôi ghen à? Thế nên tôi quyết định rõ ràng.
“Đúng vậy!”
Lần đầu tiên tôi đưa yêu cầu: “Anh có thể đi xóa hình xăm được không?”
Đèn giao thông hết chuyển đỏ lại xanh, rốt cuộc tôi cũng nghe Trần Khải trả lời: “Được! Ngày mai anh đi xóa nó.”