Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Ngày con gái chào đời, Tướng quân phủ tràn ngập niềm vui.
Phó Thiên thì tranh giành với mấy vú nuôi, một hai đòi được bế muội muội trước.
Nó đập tay lên ngực nhỏ, ánh mắt sáng rực cam đoan với ta:
“Con lớn ! Sau nhất định sẽ chăm học văn võ, gương muội muội!”
Ta và Phó Húc nhau — tiểu tổ tông cuối cùng bắt có dáng vẻ ca ca .
phủ có thêm một tiểu thư, Phó Húc sai tuyển thêm đám nha hoàn, tiểu tư mới.
Một hôm, ta vô tình nghe thấy Tiểu đang huấn luyện đám mới:
“ hạ nhân, điều quan trọng nhất là trung ! Thứ hai là tay chân phải nhanh nhẹn. Tuyệt đối cấm xấu sau lưng. Nếu không thì…”
Một tiểu nha tò mò hỏi:
“Nếu không thì sao ạ?”
Tiểu nghiêm mặt:
“Nếu không, phu nhân sẽ đem các ngươi cọp ăn đấy!”
Đám nha còn thơ ngây nghe vậy hoảng hốt, chạy tán loạn lên.
Tiểu mới bật , là đùa thôi.
“Phu nhân của chúng ta rất tốt! Nhất định là phu nhân tốt nhất kinh !”
Ta bật .
Tiểu lại mang lời ta từng đùa đi dọa ta .
Chỉ là, ta không hề đùa.
Năm , những kẻ phản bội như Xuân Cầm, không một ai có kết cục tốt đẹp.
Nhưng mấy chuyện nhỏ , chẳng cần Tiểu — con nha ngốc nghếch ấy — biết gì.
Lại một xuân nữa , ta bế con gái, cùng Phó Húc và Phó Thiên nhà bốn lên chùa Linh Sơn cầu phúc.
Khi gốc hoè treo đầy lụa ước nguyện, Phó Húc đột nhiên quay lại ta:
“Minh Châu, còn nhớ lần tiên chúng ta gặp nhau không?”
Ta còn chưa kịp trả lời, Phó Thiên đã nhanh miệng:
“Con nhớ chứ! cha vừa thấy nương ngây ra, ấy con còn coi thường cha lắm! Nghĩ bụng cha nổi tiếng quân doanh không gần nữ sắc, thế mà…”
Phó Húc gõ nhẹ lên trán con trai một cái:
“Cha đâu phải vì dung mạo ấy…
Mấy tháng trước khi thân, cha từng chùa Linh Sơn cầu phúc bệ hạ.
đi ngang qua hoè , bỗng có một lụa rơi xuống. Cha nhặt lên xem, phát hiện bên vẽ một bức chân dung thiếu nữ…”
Vừa , ánh mắt có phần ngượng ngùng liếc ta.
Ta kinh ngạc:
“ lụa ấy, có phải còn viết một câu: ‘Chỉ mong như thiếp, chớ phụ tấm chân tình tương tư’?”
Phó Húc vội vàng gật :
“Đúng ! Chẳng lẽ… thật sự là treo sao?
Hôm khi thấy , ta chỉ cảm thấy hơi quen mắt, cứ ngỡ là trùng hợp!”
Ta mặt đáp:
“Là ta …
Trước khi thân, ta từng đây cầu duyên, mong rằng tương lai có thể tâm ý hợp với phu quân…”
“Vậy tâm nguyện của đã sự thật .” Phó Húc , “Sau khi nhặt được lụa , ta lại treo nó lên . Có khi bây giờ vẫn còn đấy…”
Phó Thiên nghe xong hứng thú, nằng nặc đòi trèo tìm lại lụa .
Phó Húc không ngăn, mà còn cùng con trèo lên, một lớn một nhỏ rối rít tìm kiếm.
Ta ôm con gái , hai cha con , khóe môi cong lên nụ .
“Thật ra, đời gì có nhiều trùng hợp thế?
Con bảo có phải không, bảo bối?”
Bé con tã lót đương nhiên chẳng hiểu gì lời ta .
Năm , sau khi ta quyết tâm gả Phó Húc, dựa vào ký ức tiền kiếp, sớm đã mai phục ở chùa Linh Sơn chờ đợi.
Tướng quân Phó đi ngang qua gốc hoè, ta thả lụa theo gió.
nhặt lên, trầm mê hình ảnh nữ tử lụa.
Chờ khi phát hiện, tân nương bị tráo đổi lại chính là tranh, liệu có thể không tin đây là duyên trời định?
Đời vốn mười phần không như ý, tám chín phần đã quá thường tình.
Nhưng nếu tính toán khéo léo, thì biết đâu có thể vá lại được sáu, bảy phần hạnh phúc.
Rốt cuộc, đời của ta… là viên mãn .