Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cũng may kịp lúc chứ vài nhịp nữa thì e rằng ta kiệt sức, chân lỡ trượt vào thì hắn phế thật.
Ta hớn hở kéo mẫu thân vào trong Tướng quân phủ, còn không quên theo toàn bộ hạ nhân.
Bên ngoài chỉ còn miệng nhà họ cùng đám người và gia tướng theo từ biên cương, tổ mẫu và lão bà tử.
Vừa đi ta vừa nói: “Mẫu thân, phải dặn bọn họ về thật đúng lúc.”
Cách đây một canh giờ. Ta còn đang xem sổ sách chi tiêu trong phủ, Tướng quân phủ ngốn bạc quá lớn ta lo muốn chết.
Lúc mẫu thân ngồi cạnh ta, kiên nhẫn trấn an: “Được rồi, chỗ thiếu thì để ta bù .”
Ta đóng sổ, gõ gõ lòng bàn tay: “Không được, không thể bắt một mình mẫu thân gánh được, con đi tìm tổ mẫu, gọi các thẩm cùng bàn.”
“Thôi bỏ đi, bao qua vậy rồi, mấy thứ chỉ là vật ngoài thân, con đừng chấp nhặt quá, lại mệt người ra.”
Ta chỉ oan mẫu thân, giữ cái gọi là ‘quả phụ sống’ tận 15 trời, bỏ tiền bỏ sức chống đỡ Tướng quân phủ, đã thế còn bị tổ mẫu suốt ngày đặt lễ nghi khắt khe.
Nếu không phải mẫu thân có bản lĩnh và chút võ nghệ thì đã sớm bị họ giày vò đến tàn phế.
Giờ thì tốt rồi, mẫu thân được thoát khổ, còn ta – một tiểu tinh linh – đương nhiên phải bám chặt đùi vàng mẫu thân.
Bằng không thì này phụ thân có kế mẫu ta lại hoá cỏ hoang người giẫm đạp thì toi.
Không đời , không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.
Bởi hồi môn mẫu thân ta để lại nhiều vô số, ta và người phải bận rộn cả đêm mới kiểm được một nửa.
Bởi thế mới lại Tướng quân phủ một đêm.
Chẳng ngờ chỉ một đêm ngắn ngủi đã có người giở trò.
Tổ mẫu dường như đã nghĩ thông, mặt dày đến cầu xin mẫu thân đừng so đo, bà ta còn hứa không để mẫu tử Lâm Hoan Nhi vượt mặt mẫu thân, cũng cam đoan không tiếp tục nhét nữ nhân phụ thân nữa.
khi Nương không đáp, tổ mẫu liền hậm hực: “Rốt cuộc có nghe lọt tai câu không vậy?”
Mẫu thân ngáp một cái: “Hả, bà nói gì cơ? Ta vừa rồi buồn ngủ quá nên lỡ chợp một chút.”
Tổ mẫu giận đến tím tái mặt mày, tay run bần bật.
Lão bà tử bên cạnh lập tức vỗ lưng bà ta: “ nhân vô lễ quá, lão nhân đang nói chuyện, nhân lại dám ngáp ngủ. Đã vậy còn để lão nhân đứng mỏi chân còn nhân thì ngồi chễm trệ ấm chỗ, dưới gầm trời này có đâu chuyện con dâu không quỳ nghe bà dạy bảo.”
Mẫu thân cợt: “Bà nói cũng đúng, nhưng ta đâu còn là con dâu lão nhân bà nữa, hà cớ gì phải nghe bà chỉ dạy? Đêm nay ta và hài tử nghỉ lại, tiền trọ trả, không ăn không công đâu.”
“Ninh Khánh, nhất định phải thế ? Một nữ tử hoà ly rồi thì mấy có kết cục tốt? Huống chi đã hơn 30, có định tái giá cũng chẳng lấy.”
“ là việc mẫu thân ta, đâu đến lượt bà lo chuyện bao đồng.”
Ta hừ lạnh.
“Nghiệp chướng, là nữ nhi Tiếu gia, đi đâu cũng danh Tướng quân phủ, không xấu hổ khi nói thế à?”
“Vậy , ta thì lại chẳng muốn dính dáng gì đến Tướng quân phủ.”
Dù nói con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nhưng ta đâu phải chó?
Vả lại tổ mẫu với mấy vị thẩm thẩm kia chướng tai gai , phụ thân thì không có bản lĩnh còn muốn cưới bình thê, cuối cùng phải dựa mẫu thân nuôi đấy thôi.
Ăn cơm mềm nằm gối êm còn lên mặt dạy đời, ta chán thay.
Xét cùng, ta thương mẫu thân ta hơn tất thảy.
khi đuổi được tổ mẫu đi, hai mẹ con ta vừa định chợp qua đêm thì Nha hoàn bẩm báo Lâm Hoan Nhi đến.
Vừa vào cửa, cô ta quỳ phịch xuống: “ , ta không có ý tranh gì với , cũng không danh phận bình thê, ta thật lòng chỉ mong lại, Tướng quân… chàng chỉ yêu một mình , chàng không thể sống thiếu …”
Ta trừng , đúng là tự biên tự diễn.
Ta lạnh: “Lấy thứ trong tay áo ra mới gọi là ý.”
Cô ta khựng lại, không ngờ bị ta biết tỏng.
Nhưng còn cố vờ: “Đại cô nương nói gì? Trong tay áo thiếp đâu có thứ gì.”
Ta liền tung cước đá vào tay áo cô ta, cô ta đã ngay lập tức kêu đau, cánh tay rỉ máu.
Nàng ta rên rỉ một tiếng “Ô…”, một lưỡi chủy thủ rơi ra, rồi cô ta bất ngờ vung đao hướng thẳng mẫu thân ta đâm.
Ta chỉ đứng nhìn cô ta tự tìm đường chết.
Mẫu thân đưa hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đao, dùng chút lực vặn nhẹ chủy thủ đã gãy lìa.
Lâm Hoan Nhi tinh thần như sụp đổ nhìn chuôi dao còn lại, kinh hãi thét lên: “Không thể , có thể, đến ngay cả Nghi ca cũng không được thế này.”
“Ồ.”
Ta bừng tỉnh: “Chả trách phụ thân ta sợ mẫu thân, hoá ra là vì đánh không lại.”
“Ha ha ha…”
Ta lớn mấy tiếng: “Mẫu thân ơi, con thật muốn xem cảnh người đấu với Cha khi xưa.”
“Có gì ho đâu, chỉ như đấu với gà công nghiệp thôi. hắn nói muốn ra trận, ta đã chẳng đáng tin, nhưng ta không cản vì là số mệnh nhà họ Tiếu.”
“Mẫu thân ơi, số mệnh này con không gánh đâu, hàng ngày ăn chơi, ăn buôn bán chẳng tốt hơn vạn lần à? Con đi liều mạng gì khổ nhỉ?”
Nước Vũ quốc vốn do nữ hoàng đời trước trị vì, bởi vậy nam nữ bình đẳng, văn võ cũng ngang nhau.
“ xưa ta còn lo nếu con muốn ra sa trường, ta cũng theo con. Nhưng nay ổn rồi, hắn đã có một nghịch tử và một nha đầu, vì lẽ vậy cũng chẳng con nữa.”
Mẫu thân cúi đầu nhìn Lâm Hoan Nhi, lạnh: “Tổ mẫu nói là nữ anh hùng, chắc nhi tử và nữ nhi cũng được di truyền nhỉ. Vậy thì ta yên tâm, nói gì thì nói nữ nhi ta cũng chẳng dám động đến.”
Lâm Hoan Nhi sợ đến mặt tái mét đi trông như người mất hồn.
Mẫu thân không buồn phí lời, lập tức sai người lôi cô ta đi.
Ta ngờ vực hỏi: “Cô ta thật sự là nữ anh hùng, thật sự ra trận giết giặc ?”
Mẫu thân khẽ: “Chỉ là ngồi lưng phụ thân con thôi, chỉ là thích phô trương thanh thế.”
“Ồ, vậy nghĩa là mẫu thân sớm biết phụ thân phản bội, cưới bình thê và sinh hài tử rồi ư? Thế người còn giả bộ nói phải giật không ngừng?”
Mẫu thân thở dài: “ phải giật là thật, nhưng không phải vì chuyện phụ thân con.
“Vậy thì vì chuyện gì ạ?”
Ta ngẫm lại mọi việc hôm nay, cố nhớ lại cũng chẳng có gì khác thường: “ là vì hoà ly? Nhưng chính mẫu thân đã chuẩn bị sẵn hoà ly thư còn gì…?”
3.
Mẫu thân nhìn ta, nửa giận nửa thương: “Dù con cũng là hài tử hắn, hôm nay tờ đoạn tuyệt kia hắn ký không cũng được, biết đâu này họ Tiếu, con còn đường gả vào nhà tốt.”
“Không , nhà tốt thật thì đâu thiết so đo thân phận.”
Ta nhẹ.
Chuyện thân đối với ta cũng chẳng ho lắm, lỡ gặp phải loại như phụ thân ta thì đời coi như xong, ta chẳng giữ nổi cũng coi như chấp nhận số phận sẵn sàng phủi tay.
Chi bằng với Nương còn sướng hơn.
Biết con không bằng mẹ, mẫu thân như nhìn ra suy nghĩ ta: “Con , đừng suốt ngày già dặn trước tuổi, ta với phụ thân con cũng đâu phải vì yêu hắn.
“Vậy vì lí gì mẫu thân chịu giữ khí hoà suốt 15 , phận con như ta cũng đến bái phục.”
“Khi trước ta đồng ý thân với hắn là bởi hắn một thê tử quán xuyến gia môn, còn ta bị thúc ép cưới gả phiền quá, lại hắn có vẻ hiền lành với kĩ nghệ đánh đấm hắn thua xa ta, vậy là ta đồng ý gả. , hắn không trong phủ, cũng không thông phòng tiểu thiếp gì ta nhức đầu. Bởi vì ta và hắn đã cùng thoả thuận với nhau rằng bên ngoài hắn muốn lập ngoại thất thế ta mặc kệ, chỉ đừng về Tướng quân phủ là được. Nên khi biết chuyện tổ mẫu đã phái nữ nhân đến biên cương, ta cũng chẳng thèm ngăn. Nhưng một khi hắn dám dẫn về, thì ta nhất quyết không sống chung đụng. Khi , chúng ta ước định, hễ hắn dẫn nữ nhân và hài tử về, ta hoà ly. Lần này hắn về, ta lại không ngờ hắn dám người theo. Chắc hắn nghĩ giờ ta đã sinh con, ta cố kỵ nên hắn mới to gan như vậy.”
Ta há hốc mồm: “Hoá ra còn cách chơi này. Đợi đã, lối suy nghĩ này cũng đấy chứ, cứ tưởng như thủ tiết thực ra lại khá yên tĩnh.
Mẫu thân gõ nhẹ lên trán ta: “Nghĩ linh tinh gì thế, trọng điểm là ta thủ tiết chắc. Ta hy vọng con gặp được nam nhân thật lòng thật dạ, phẩm hạnh đáng quý.”
“Mẫu thân rằng có người như vậy tồn tại ư?”
Ta ngao ngán.
Thế gian thiên vị nam nhân, Hoàng thượng là tấm gương thiên hạ, tam cung lục viện bảy mươi hai phi.
Dưới , nam nhân có chút tiền cũng muốn nạp thiếp hưởng thụ, tìm đâu ra kẻ một lòng một dạ chung thủy một kiếp đời.
Mẫu thân chán nản: “Thôi, ta không ép, nhưng nếu gặp người xứng đáng thì cũng đừng né tránh, cứ thuận theo tự nhiên rồi việc gì tới tới.”
“Vâng.”
Ta gật đầu.