Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Nhờ sự hậu thuẫn từ thế hệ trước, tôi tiếp nhận Cố thị, tiến hành chuyển giao ổn định.

Công việc hai bên đoàn quá nhiều, quá trình thẩm định chứng minh tính khả thi, sự đồng thuận của cổ đông – Cố thị Thẩm thị chính thức sáp nhập.

Hai ông lớn từng ở hai cán cân, cuối đã về chung một mối dưới tay tôi, trở thế lực thương nghiệp không thể lay chuyển.

đoàn dưới tay tôi phát triển như diều gặp gió, Cố Phó Tư thì như mất đi chí khí.

Ngày ngày anh ta quanh quẩn ngôi nhà từng là tân phòng của chúng tôi, nghiên cứu các món tôi thích, hỏi tôi về nhà ăn cơm không.

Cái gọi là “nhà”, tôi chưa từng quay một lần nào.

Ngày tháng cứ nhạt nhòa trôi qua như thế, cho Tô Niệm Khanh mãn hạn tù.

Cú đánh cuối – đã .

18

Cố Phó Tư dắt theo Tô Niệm Khanh xông vào văn phòng tôi.

Mắt anh đỏ hoe, dáng vẻ như sắp sụp đổ.

Anh trước tôi, tay run rẩy, cố bước tới nắm lấy tôi:

– Tiểu Mãn, nói cho anh , Tô Niệm Khanh nói không phải sự thật.

Tô Niệm Khanh phía anh ta, ngẩng cao đầy đắc ý.

ánh mắt khẩn cầu của Cố Phó Tư, tôi gật :

ta nói, chắc đều là sự thật. Nếu không thêm mắm dặm muối thì chắc là đúng .

Cố Phó Tư lùi về hai bước, Tô Niệm Khanh định đỡ anh, bị anh hất tay ra thật mạnh.

“Tiểu Mãn… tất đều là giả sao?

năm tháng chúng ta đồng hành bên nhau, em theo anh học ngoại ngữ, học tài chính, ngày quấn lấy anh bắt giảng bài… đều là giả sao?

Em từng đồng ý lấy anh, em đó hạnh phúc lắm mà.

Chẳng lẽ tất … đều là diễn sao?

Anh đã từng nghĩ, em là người duy nhất chân anh. Tại sao, ngay em cũng lừa anh!?”

Tôi không trả lời chuỗi câu hỏi “tại sao” của anh, lặng lẽ rút ra một tài liệu từ tủ hồ sơ phía , đặt trước anh.

“Cố Phó Tư, tôi nghĩ… tài liệu này sẽ cho anh câu trả lời.”

19

Cố Phó Tư run rẩy mở tài liệu ra, vừa thấy nội dung, mồ hôi lạnh đã chảy dài theo thái dương.

Tôi ra hiệu cho Tô Niệm Khanh đỡ anh ngồi xuống sofa, đó pha một tách cà phê đặt bên tay anh.

“Cố Phó Tư, chi bằng chúng ta nói trắng ra.

đoàn Thẩm thị dốc toàn lực để giành được hợp tác AK nhưng vẫn không , không tìm được đột phá nào.

Tổng giám đốc AK là bạn học của anh hồi du học ở Mỹ, cũng là người mà anh đã lấy danh nghĩa Cố thị một thương vụ khác để đổi lấy việc trì hoãn vô thời hạn chuyện hợp tác Thẩm thị.

Mục đích của anh là… muốn kéo sập Thẩm thị.”

Tôi liếc Tô Niệm Khanh đang ngơ ngác bên cạnh, mỉm :

“Nói ra thì, phải cảm ơn đấy – Tô.

Ngay nghe tin bệnh nặng, anh ta sốt ruột ra nước ngoài đón về, không tiếc bỏ lỡ lễ cưới của tôi anh ta.

Vì vậy, anh ta phải giao ra hợp đồng AK, để xoa dịu cơn giận của cha tôi.

Tôi , Tô Niệm Khanh là “người không thể buông” lòng anh.

Nhưng chính ba Cố mới là người chia rẽ hai người.

đó, tôi – Thẩm Thư mới mười mấy tuổi – không làm sai.

Nhưng anh trút phẫn nộ bất lực cha mình… tôi, Thẩm thị.

Tôi đã từng thật lòng anh.

anh thì sao? Từng bước tính toán.

Anh không yêu, tại sao muốn cưới tôi? Vì anh cần sức mạnh từ nhà họ Thẩm.

Giờ đây, tôi cũng xem như đã giúp anh hoàn giấc mơ.

Cố Thẩm hai nhà sáp nhập tay tôi, chúng ta vẫn là vợ chồng – cũng xem như anh đã toại nguyện rồi.

Đúng không, Cố Phó Tư?”

Cố Phó Tư mắt đỏ hoe tôi.

“Em rõ ràng không yêu… cũng anh tính toán em… vậy tại sao vẫn kết hôn?”

Tôi ngạc nhiên anh, như thể đang một người xa lạ:

“Cố Phó Tư, đây là câu anh hỏi tôi sao?

Danh phận “Cố phu nhân”, chính là lá bài quan trọng nhất giúp tôi hoàn tất toàn bộ kế hoạch.”

Cố Phó Tư im lặng rất lâu, rất rất lâu, mức tôi gần như mất kiên nhẫn. Cuối anh dậy, không nói một lời, từng bước đi ra cửa.

Tay chạm vào tay nắm cửa, anh quay , từng chữ một lạnh lùng nói:

“Thẩm Thư… tôi sẽ lấy tất thuộc về tôi.”

20

ngày đó, Cố Phó Tư âm thầm lẫn công khai, cố gắng đủ mọi cách.

Tất đều thất bại.

Hai đoàn đã hoàn toàn sáp nhập, anh ta sa sút suốt hai năm liền, tay ngoài chút cổ phần không quyền quyết định, gần như chẳng để bám víu.

lần này lần khác bị từ chối, cuối đã hoàn toàn mài mòn ý chí của Cố Phó Tư.

Anh ta rốt cuộc cũng biến người mà bản thân từng căm ghét nhất – một tên công tử ăn chơi, tiêu tiền.

21

Sinh nhật tuổi 25 của tôi, Lạc Vũ Hạ Kiều ra tổ chức, mời một loạt con cháu nhà giàu giới tham dự, tổ chức tiệc linh đình.

Tôi cuộn mình trên ghế sofa, mặc kệ họ nói náo nhiệt.

Lạc Vũ không chịu nổi, kéo nguyên một nhóm mười người mẫu nam tới trước tôi, ép tôi phải chọn một người.

ấy vừa vừa ghé sát vào tai tôi:

– Hai người cũng được, ba người cũng không sao~

Tôi nheo mắt liếc qua một lượt, tiện tay đại một người:

– Cậu kia đi.

Người mẫu đó quỳ xuống trước tôi, cúi rụt rè gọi:

– Chào Chủ tịch Thẩm.

Cậu ta khuôn thanh tú, cơ bụng tám múi, bàn tay đang massage đùi cho tôi nhịp nhàng vừa phải – không quá nhẹ cũng không quá mạnh.

Tôi lim dim mắt tận hưởng, cảm giác như thời gian cũng ngừng trôi.

Cho giọng nói tức giận tột độ của Cố Phó Tư vang :

“Thẩm Thư! Đừng quên, em vẫn là Cố phu nhân!”

Cậu người mẫu như bị dọa sợ, hai tay khựng .

Tôi vỗ nhẹ tay cậu ấy, ra hiệu tiếp tục.

Mở mắt ra, đón lấy ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Cố Phó Tư, tôi phì tiếng:

“Cố Phó Tư, tôi đã hứa sẽ lấy anh – tôi làm rồi.

Danh phận “chồng của Thẩm Thư”, tôi đã cho anh. Tôi bảo đảm anh cơm ăn áo mặc không thiếu thứ .

Tình cảm á? Thưa ngài Cố, khuyên anh đừng mơ mộng.”

Tiếng vang xung quanh.

Tôi nheo mắt , dường như thấy bé năm xưa từng chạy theo bóng lưng Cố Phó Tư, rốt cuộc cũng dừng

Rồi nở một nụ thật tươi tôi.

--

Tùy chỉnh
Danh sách chương