Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đột nhiên tôi thấy thật nực .
Buồn quá, buồn không tả nổi.
Nghiêm Gia Minh lén giấu mì cho , lại hết mì của tôi, rồi lẻn vào bếp trộm cá của Cố Vũ.
Anh ta ích kỷ tận xương tủy.
5
Cố Vũ lo tôi đau bụng, tự chế một “túi chườm nóng” bằng cách khăn lông quấn chai nước ấm, đặt bụng cho tôi giữ ấm.
Tôi nói: “Chiều nay dọn dẹp ra mồ hôi, em tắm một chút.”
Cố Vũ lắc đầu: “Không được, đau bụng đừng tắm.”
Tôi đi vào , không ngờ Cố Vũ cũng theo trước cửa, bên ngoài gõ cửa bảo: “Không được tắm, nếu em cố tắm là anh xông vào kéo em ra đấy.”
Tôi bị anh ấy cho dở khóc dở , mở cửa bước ra bảo: “Ôi trời, em đi thôi mà.”
Cố Vũ gãi đầu ngượng ngùng: “À…”
Tôi không nhịn được cúi đầu , xong ngẩng thấy Nghiêm Gia Minh đang đứng cửa phòng ngủ.
Anh ấy nhìn chúng tôi, nét mặt lạnh tanh.
Tôi không thể tắm, nhưng Cố Vũ có thể.
Tôi bình tắm cho Cố Vũ: “ tắm của em là hương hoa hồng đen Byzantine, anh có ngại không?”
Nghiêm Gia Minh ngày xưa rất kiêng cữ chuyện nam nữ khác nhau.
Trước có lần tôi xịt cho anh chút nước hoa nữ, anh bị đồng nghiệp trêu chọc, thế là về mắng tôi một trận tơi bời.
Tôi cứ nghĩ chắc con trai ai cũng để ý chuyện , không ngờ Cố Vũ nói: “Không .”
Cố Vũ tắm xong đi ra, cứ chìa tay cho tôi ngửi: “Anh có thơm như em không?”
Loại tắm có mùi thực sự tuyệt vời, người vừa chui vào chăn, cả chăn liền thoảng mùi hương dễ chịu.
Tôi khẽ hít hít rồi gật đầu.
Cố Vũ rất thích mùi , cứ vài phút lại giơ tay tự ngửi: “Thơm quá, thơm thật.”
Nghiêm Gia Minh bực bội lườm Cố Vũ một cái, đứng dậy rời khỏi phòng khách rồi cũng đi tắm.
Không lâu , anh bỗng gõ cửa phòng , giọng lạnh lùng tôi: “ Yến Yến, Yến Yến.”
Anh tắm, tôi gì?
Tôi Cố Vũ nhìn nhau, Cố Vũ đi qua, bực dọc : “ cô ấy gì?”
Nghiêm Gia Minh nghe chừng mất kiên nhẫn: “Cậu hỏi Yến Yến, tắm của cô ấy xong lại rụng lông?”
Nói rồi, tay anh chìa ra ngoài khe cửa, tay cầm một cái chai.
Cố Vũ nhìn lướt qua, chẳng buồn nhận: “Anh không phải tốt nghiệp trường top à? Không đọc được là kem tẩy lông ?”
Tay Nghiêm Gia Minh nhanh như cắt rụt ngay vào, cửa “rầm” một đóng lại.
Chốc , anh lại ra từ đó: “ Yến Yến, lấy giúp tôi quần áo.”
Anh ấy hết chuyện lạ chuyện lạ khác, nào là hiếm khi tắm của tôi, nào là tắm mà quên mang quần áo, cư xử quái gở bất thường.
Tôi đoán chắc anh ấy lành tôi nhưng lại không chịu hạ , nên mới bày ra đủ kiểu.
Cố Vũ giữ tay tôi lại: “Để anh đi.”
Anh cầm quần áo, tới cửa gõ:
Nghiêm Gia Minh nói: “Vào đi.”
Cố Vũ đẩy cửa bước vào.
Lập tức, vang kêu kinh ngạc của Nghiêm Gia Minh:
“… lại là cậu?”
Cố Vũ đầy châm biếm: “Không phải tôi là ai? Tôi cảnh cáo anh, đừng quấy rầy bạn gái tôi nữa, tôi không khách sáo đâu!”
Nghiêm Gia Minh từ đi ra, đứng cửa phòng ngủ, giận dữ quát tôi: “ Yến Yến, lại !”
Cái thái độ đó đương nhiên khiến Cố Vũ không hài lòng.
Tôi vội giữ tay Cố Vũ, dù Nghiêm Gia Minh giờ vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.
Có những chuyện, sớm muộn cũng phải nói rõ, có những việc, sớm muộn cũng phải đối mặt giải quyết.
Cố Vũ hiểu ý, nhường đường cho tôi: “Cần gì anh.”
Tôi bước vào phòng ngủ, Nghiêm Gia Minh đóng cửa, tỏ vẻ không kiên nhẫn:
“Em chẳng phải được uống nước đường đỏ, anh chung tắm em thôi ? Được, giờ tắm của em anh đã rồi, em uống nước đường đỏ, anh sẽ nấu cho. Anh hằng ngày phải canh thị trường, phải theo dõi cổ phiếu, anh rất mệt. Chúng ta dừng thôi, em đừng có tuy tiện dẫn thằng đàn ông nào về . Hết cách ly, lập tức bảo nó cút, OK?”
“Nghiêm Gia Minh.”
Tôi trịnh trọng tên anh:
“Em đã nói rất rõ, chúng ta đã chia tay rồi.
Cố Vũ là bạn trai em, không phải người em tùy tiện tìm.
khi hết cách ly, nếu có rời khỏi , cũng là em đi cùng anh ấy.”
Nghiêm Gia Minh nhìn tôi mấy giây, mặt liền lộ vẻ không thể tin nổi: “Hắn? Em hắn? Đầu óc em có vấn đề à?”
Tôi thấy đã diễn đạt đủ rõ, cũng không phí lời nữa, xoay người toan mở cửa ra ngoài.
Nghiêm Gia Minh túm lấy tay tôi, nghiến răng: “ Yến Yến, sức chịu đựng của anh có giới hạn thôi đấy.”
Tôi bình tĩnh: “Buông tay.”
Anh buông, mặt mày tái xanh nhìn chằm chằm tôi, ngực phập phồng hồi lâu, rồi rít qua kẽ răng: “Được được, cứ cho là anh sai, anh chưa đúng, anh sửa, anh sửa được chưa?”
Tôi khẽ , mở cửa, dứt khoát đóng lại trước ánh mắt sửng sốt của anh.
Anh vẫn là Nghiêm Gia Minh ngạo mạn tự cao, nhưng tôi không là Yến Yến biết răm rắp đi theo anh nữa.
6
Mười một giờ đêm, đã giờ đi ngủ.
Căn hộ có một phòng ngủ.
Ban đầu sắp xếp là Nghiêm Gia Minh ngủ phòng, tôi ngủ sofa phòng khách, Cố Vũ trải đệm dưới sàn.
Nghiêm Gia Minh ra khỏi phòng, bước gần tôi, vẻ mặt hơi gượng gạo nói: “Em không phải mẫn cảm với lạnh ? Em ngủ giường đi, anh ngủ sofa.”
Anh ta mà cũng để tâm việc tôi hay lạnh?
Tôi chưa , Nghiêm Gia Minh vào Cố Vũ: “Cậu ấy không được ngủ phòng, đừng hòng, giường là do anh mua.”
Cố Vũ liếc Nghiêm Gia Minh vẻ khinh khỉnh, nói tôi: “Yến Yến, em vào đi.”
Tôi nằm trên giường phòng ngủ, Cố Vũ gửi tin nhắn thoại hỏi tôi: sáng mai em gì, anh cho.
Tôi nói: bánh mì nướng.
Anh đáp: được.
Điện thoại tôi reo một , rồi điện thoại anh reo một , cứ thế vang khiến bên ngoài có gắt gỏng của Nghiêm Gia Minh: “Ồn quá, ngủ không được á?”
Cố Vũ nhắn: “Quản lý quỹ ngôi nổi giận rồi.”
Tôi gửi lại một icon bất lực: “Ngủ thôi.”
Sáng hôm , quả nhiên Cố Vũ nướng bánh mì, mùi thơm lan khắp phòng.
Tôi Cố Vũ ngồi trước bàn sáng, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, tôi thấy bình yên và hạnh phúc.
Trước cùng Nghiêm Gia Minh, anh ấy thường thức đêm, ban ngày ngủ bù, tôi một , ngủ một .
Bữa sáng dù có phong phú hay ngon mấy, cũng tôi thưởng thức.
Bây giờ hai người sáng cùng nhau, quả thực rất tuyệt.
Cố Vũ vươn tay, ngón cái khẽ gạt vết vương khóe môi tôi.
Tôi ngẩn ra, rồi hiểu ngay, anh ấy đang lau vết dính trên miệng tôi.