Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chẳng  , ta ngửi thấy mùi hương lạ,  pháo hoa ngày nhỏ.
Đó   !
Chúng   ta  c.h.ế.t ở đây?
Lúc đó, ngoài cửa vang   .
“Họa Ninh, đây  biệt viện của ta, ngươi xông , có biết tội không?”
Họa Ninh  đến!
 ta chấn động, lắng tai nghe động tĩnh.
“Điện  còn khó giữ mình, cần gì gọi tội ta?”
 Họa Ninh bình thản, lạnh lẽo.
“Điện  câu kết  Hồ, an bài tử sĩ  cấm quân, âm mưu hãm hại thánh thượng đoạt ngôi. Chứng cứ rõ ràng, điện  nên ngoan ngoãn chịu trói.”
“Vu cáo!”   gầm .
“Họa Ninh, vu cáo thân   tội chết!”
“Vu cáo?”
Họa Ninh  nhạt.
“Vậy điện  thử xem có nhận ra ai không?”
Bên ngoài vang tiếng bước chân, rồi tiếng kêu gào thảm thiết.
Một  một tiếng tố cáo  ,   có mật thư làm bằng chứng.
Dưới áp lực,   thở dài.
“Không ngờ triều đình lại có  tận tình đến vậy.”
Hắn đổi , thản nhiên:
“Họa Ninh, sao ngươi không theo ta? Ta  ngươi nhiều hơn thế.”
Họa Ninh không đáp,  nói lạnh nhạt:
“Từ Oanh Kiều đâu? Nên giao nàng ra ngay.”
“Không thì khi  Chiêu ngục, ta sẽ  ngươi chịu roi tra tấn bớt.”
  ,  cửa phòng.
“Nữ  đó vẫn bình an đây…”
Lời chưa dứt, cửa bật mở, Họa Ninh lao .
Ta không thể nói,  gắng lắc  ra hiệu rời đi.
Hắn không để ý, rút d.a.o cắt dây bịt miệng ta.
Ta hốt hoảng hét:
“Mau đi! Phòng có  , sắp phát  rồi!”
Sắc mặt Họa Ninh đổi sắc.
Dây lửa  cháy gần hết!
  lại trói trên  ta!
“Họa Ninh, nhanh !”
Ta gần  phát điên, vừa khóc vừa gào.
Hắn nhẹ nhàng lau nước  ta.
“Đừng sợ.”
Hắn nói nhỏ, dùng d.a.o cắt dây trói.
Bùng cháy  , hắn đá văng bọc , ôm ta lăn ra ngoài vùng nguy hiểm.
Tiếng  vang trời, sóng nhiệt dữ dội, tai ta choáng váng.
  mới hồi tỉnh, ngơ ngác nhìn nam  đè trên .
“Ta… vẫn sống?”
Hắn  chậm rãi, ánh  đào hoa phản chiếu ánh lửa, càng thêm mê hoặc.
“Phải, sống khỏe mạnh.”
Được giam , thoát c.h.ế.t  gang tấc, ta không giữ nổi, khóc nức nở   hắn.
Hắn ôm eo ta,  giữ gáy, vỗ về:
“Ta ở đây rồi, không sao nữa.”
Họa Ninh bận rộn nhiều tháng, cuối cùng điều tra rõ mưu phản  , hàng loạt quan viên bị xử.
Phụ thân  trốn tội lưu đày, bí mật  nhập  , cuối cùng vẫn c.h.é.m  giữa chợ.
Chính thất phu  và đại tỷ bị phát lưu Lĩnh Nam.
Họ rời kinh, ta không tiễn,  nghe nói khóc lóc thảm thiết.
Không  , Tiêu Tử Lăng tới tìm ta.
Hắn nói  tòng quân, sớm ra biên ải.
Ta ngạc nhiên.
Hắn vốn sinh trưởng ở kinh thành, thư sinh ôn hòa, sao  ra biên ải khó khăn?
“Nghe nói tòng quân khổ cực, biên cương lạnh lẽo nguy hiểm, sao ngươi  đi?”
Hắn trầm ngâm rồi nói:
“Hôm đó không cứu được ngươi,  mãi canh cánh. Nếu võ nghệ cao,  không để ngươi và Họa đại  suýt chết.”
“Vì thế  nhập ngũ, rèn luyện mình.”
“Hơn nữa, phụ mẫu ở lưu đày Bá Châu, nếu có chiến công, thỉnh cầu bệ  giúp họ sớm hồi kinh dưỡng già.”
Hắn  quyết, ta không khuyên nữa.
Hôm hắn đi, ta có đến tiễn.
Nhìn bóng lưng xa dần,  ta nhớ lần  gặp hắn.
Khi ấy, hắn trắng trẻo, thanh tú,  vài câu nói khiến đỏ mặt.
Chia  giờ đây,  ta chợt nổi  niềm cảm khái:
“Lần  gặp lại không biết hắn ra sao?”
“Luyến tiếc chăng?”
Phía  vang   Họa Ninh, thản nhiên không chút cảm xúc.
Ta thở dài:
“Còn gì nữa? Lần  đời có hôn phu, vậy mà bỏ ta đi.”
Ngón  hắn siết nhẹ, đột ngột kéo  ta.
“Đi, theo ta xem thứ này.”
“Xem gì?”
Hắn mím môi, không đáp,  dắt ta về nhà.
Vừa bước  chính đường, ta sững sờ.
Trước   bộ hỉ phục đỏ thẫm, hoa văn tinh xảo, viền thêu  vàng rực rỡ.
“Đây…  gì?”
Hắn tháo xuống, đưa  ta.
“Thử xem.”
Ta chưa kịp hoàn hồn.
“Ngươi…  cưới ta?”
Hắn   mấy lần,  hít thở sâu.
Khi ánh  hắn nhìn ta,  con ngươi đen láy bùng  tia sáng nóng bỏng.
“Vì cứu ngươi, ta mạng cũng không cần.”
“Ngươi nghĩ xem, ta có  cưới ngươi chăng?”
Lời ấy… có lý.
Ta nghiêm túc suy nghĩ.
Họa Ninh bận nhiều, không có thời gian ngắm trăng ngâm thơ   thoại bản.
Nhưng trên giường rất biết chiều ta, còn bất chấp mạng sống vì ta.
Gả    vậy… thực ra cũng không thiệt.
Nghĩ vậy, ta  tươi, kiễng chân hôn  mặt hắn.
“Được, ta đi thử ngay.”
Bất ngờ, ánh  hắn đột ngột trầm buồn, một  bế bổng ta.
Bước  phòng ngủ,  khàn khàn:
“Từ từ thử, trước hết thử cái khác .”