Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Cố ý chỉ vào mấy bài đã bị hắn ta sửa đổi.

Từng chữ từng câu giải thích.

Trong đó có một bài lồng ghép tiểu tự của Hoàng đế — Phúc Thọ.

《Thán Phúc Thọ》:

Phúc Thọ cầu cũng thành tro.

Phúc Thọ vấn thân tựa núi đè.

Phúc Thọ nến tàn gió tạt bay.

Phúc Thọ mộ rồi chất đống.

Tạ Quan Hạc ngâm xong một cách hùng hồn, rớt lệ nói:

hạ, Người tin tưởng Thẩm Các lão như vậy, mà hắn lại lén lút nguyền rủa Người, thật là vạn chếc không thoát tội.”

Cả điện chấn kinh.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe .

Sắc Hoàng đế lập tức âm u.

“Thẩm khanh…”

Ngay lúc không khí chếc lặng đó.

Ta gỡ mũ trùm đầu, thong dong ra khỏi hàng ghế mệnh phụ.

Quỳ xuống dưới Ngự tọa:

“Bẩm hạ! Tập trong tay Tạ Hàn Lâm, là vật ngụy tạo!”

Tạ Quan Hạc bỗng quay phắt lại.

ra ta.

Hắn lớn tiếng:

hạ! Thê tử Thẩm thị của thần mắc phải phong hàn mấy hôm , tà khí nhập thể, dẫn đến tinh thần hoảng loạn, lời nói hành động không còn bình thường!”

“Đã có ghi chép chẩn đoán của nữ y Thái Y Viện!”

Hắn ta cố gắng tiên hạ thủ vi cường, minh ta bị đ.i.ê.n .

Theo sự ra hiệu của hắn.

Phất Hương, trong trang phục y nữ, cúi đầu lên.

Tạ Quan Hạc giấu đi vẻ đắc ý trong mắt, trầm buồn:

hạ, ngay từ khi Thẩm thị lâm bệnh, thần lo lắng nên đã mời nữ y vào phủ, để chẩn trị.”

Phất Hương từ từ ngẩng đầu.

Nàng ta không hề nhìn Tạ Quan Hạc lấy một .

nói vang vọng:

“Bẩm hạ, dân nữ Lâm Phất Hương, có thể minh Thẩm phu nhân thần trí minh mẫn, thân thể khỏe mạnh!”

“Cái gọi là thất tâm phong, là do Tạ Hàn Lâm lấy quyền thế ép buộc dân nữ, muốn gán tội cho người!”

“Dân nữ không chịu nổi sự bức ép, hôm nay mạo hiểm tính đến đây trần tình!”

“Ngươi… tiện nhân nhà ngươi!”

Tạ Quan Hạc hoàn toàn mất sắc.

Kinh ngạc và giận dữ đan xen.

Hắn ta gần như muốn nhào tới.

Hắn ta vốn có sự nhạy bén, lập tức cười khổ:

hạ, nữ y này ái mộ thần đã lâu, thần nể tình Thẩm thị mắc bệnh nên không chấp nhặt, nhưng không ngờ nàng ta lại yêu sinh hận, dám đến Ngự tiền mà đảo ngược trắng đen.”

“Chuyện tranh chấp ghen tuông trong hậu trạch, làm quấy nhiễu nhã hứng của yến tiệc trong , thật sự không thành thể thống gì.”

“Nhưng thần xin lấy tính đảm bảo, những lời đại nghịch bất đạo trong tập này, là thật!”

“Tạ Quan Hạc, đừng hòng khi quân!”

Ta cất cao ngắt lời hắn.

nữa giơ cao 《Thái Vi Thi Tập》 chân bản còn tàn tạ.

“Là tranh chấp vợ lẽ vợ cả, hay ai là kẻ đại nghịch bất đạo, xem một liền rõ!”

“Đây là chân tích 《Thái Vi Thi Tập》 của gia phụ! trong tay Tạ Quan Hạc, giấy tờ, đóng gói có thể làm giả, nhưng loại được dùng, hắn ta đối không làm giả được!”

Ta quay phía Ngự tọa, nói rõ ràng:

hạ còn nhớ chăng, năm Chí Thánh nguyên niên, Người từng tự tay hái thuốc mài chế Thu Mặc, ban thưởng cho gia phụ? Loại này khi gặp nhiệt, sẽ lượt hiển hiện ba màu: xanh, vàng, đỏ! Xin hạ cho phép kiểm ngay tại chỗ!”

Trong mắt Hoàng đế lóe lên một tia hồi tưởng và kinh ngạc.

Khẽ gật đầu.

Nội thị mang nến đến.

Hơ nóng trang cuối cùng của thi tập chân bản.

Văn võ đầy điện nín thở theo dõi.

Nét màu đen quả nhiên dần dần chuyển sang màu xanh, đó chuyển sang màu vàng tươi.

Cuối cùng, một hàng chữ đỏ tươi như m.á.u rõ ràng nổi lên— “Phúc Thọ đề vào năm Chí Thánh nguyên niên”!

Đây là bút tích do chính hạ viết.

Người ra chữ viết của chính mình.

hạ! Đây mới là chân tích!”

Ta nâng tập , nghẹn ngào nhưng đầy sức nặng.

“Tạ Quan Hạc trộm đoạt chân bản, sửa đổi ngụy tạo, h.ã.m trung lương, tội đáng tru diệt! giả hắn dùng, đối không có hiệu ứng này!”

Nội thị cầm nến.

Cũng lượt hơ nóng bài 《Thán Phúc Thọ》 trong tập của Tạ Quan Hạc.

Nét hơi đen.

Còn phảng phất mùi thơm của tùng mới.

Màu sắc không hề biến đổi một nào. Chân tướng đã rõ ràng!
Lão Hoàng đế nhìn hàng chữ do chính mình viết, đại diện cho tình cảm tri kỷ quân thần ngày xưa.

Rồi lại nhìn thi tập ngụy tạo không hề có phản ứng trong tay Tạ Quan Hạc.

“Hay cho một kẻ Tạ Quan Hạc! Hay cho một kẻ đại nghĩa diệt thân!”

nói của Hoàng đế lạnh như băng.

“Cấu kết h.ã.m Các lão, lừa dối quân vương! Bắt hắn lại cho Trẫm!”

hạ! hạ tha ! Là Tề Vương! Là Tề Vương giao cho thần, thần cũng chỉ là nhẹ dạ tin lời Tề Vương!”

Tạ Quan Hạc mất hết tâm thần.

Hắn ta cố gắng kéo Tề Vương xuống nước.

“Câm miệng!”

Hoàng đế nổi trận lôi đình.

Có lẽ trong lòng Người đã có sự nghi kỵ với Tề Vương.

Nhưng lúc này chúng nhân, Người đối không thể dung thứ cho con trai bị một kẻ tiểu nhân như thế này cắn ngược, làm tổn đến thể diện gia.

“To gan lớn mật, còn dám vu cáo Hoàng tử! Lôi hắn ra, cắt lưỡi hắn cho Trẫm!”

Cấm quân lên.

Bất chấp tiếng kêu thảm thiết cầu xin của Tạ Quan Hạc, lập tức hành hình ngay tại chỗ.

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột dừng lại.

Chỉ còn tiếng nức nở ghê rợn đến rợn tóc gáy.

Ta lờ mờ nghe được.

Đó là—

“Uyển Uyển, cứu ta…”

Đôi mắt đỏ ngầu của Tạ Quan Hạc, khẩn cầu nhìn ta, cố gắng tìm lại sự ôn nhu của năm xưa.

Muộn rồi.

Quá muộn rồi.

Ta không nhìn hắn nữa.

Ta đỡ Phất Hương dậy, nhẹ nhàng ôm lấy nàng:

“Muội đã chịu khổ rồi.”

Nàng ta đã sớm khóc không thành tiếng.

“Tổ phụ, Phụ thân, Mẫu thân… Hài nhi đã báo được thù rồi!”

Chuyện cũ của Lâm Các lão năm xưa, cuối cùng cũng đã kết thúc.

— Chương 15 —

này, Phụ thân và Thái tử tuần tra Hoàng Hà trở .

Phụ thân biết hết mọi chuyện, lão lệ giàn giụa:

“Uyển Uyển, là phụ thân không biết nhìn người, suýt nữa đã con, cả nhà họ Thẩm!”

Nghe nói Phất Hương giúp đỡ rất nhiều.

Người lập tức mở Từ đường.

Đốt hương tế tổ.

Nghiêm cẩn viết xuống văn thư.

Ghi tên Phất Hương vào tộc phổ.

nàng làm nghĩa nữ.

“Phất Hương cô nương,”

Phụ thân cúi người vái sâu một cái.

“Đại ân không lời nào tả xiết. Từ nay , Thẩm gia chính là nhà của ngươi, chỉ cần Thẩm gia ta còn tồn tại một ngày, quyết không để ngươi phải chịu khổ lưu lạc nữa.”

— 《Chiết Hạc Tẫn Dư Hương》 Chương 6

Phất Hương ngấn lệ trong mắt, nhưng kiên cường không để rơi xuống.

Bao nhiêu năm qua.

Nàng đơn độc đi trong phong sương.

Những ngày cô khổ không nơi nương tựa, nàng đã quen rồi.

Nàng sửa vạt áo đáp lễ:

“Người quá lời rồi. Vạch trần sự thật, vừa là để báo thù m.á.u rửa hận sâu cho gia môn ta, cũng là để hoàn lại công bằng cho Thẩm gia. Phất Hương… đội ơn nghĩa phụ đã thu .”

Kể từ đó, ta có thêm một tỷ tỷ.

Một khác, Thái tử vào , đem sổ sách, lời của nhân đã tra được lượt trình lên ngự tiền.

Việc tu sửa đê điều Hoàng Hà có sự rút ruột công trình, khiến cho trăm vạn lê dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Căn nguyên của việc này lại nằm ở Tề Vương trong thời gian giữ chức Hộ bộ Thượng thư, đã biển thủ khoản tiền khổng lồ dùng vào việc trị thủy.

Hắn dùng số tiền đó để xây dựng một ngôi chùa cực kỳ xa hoa ở ngoại ô kinh thành, dưỡng hàng trăm Lạt Ma!

Ngày đêm không ngừng, tụng kinh nguyền rủa.

Cầu cho Phụ Hoàng sớm đăng cực lạc, để hắn có thể sớm ngày quân lâm hạ.

Hoàng đế nhìn những con số kinh hoàng đến giật mình.

Nghe Thái tử thuật lại cảnh thảm thương của bách tính vùng tai.

Rồi lại nghĩ đến Tề Vương cùng Tạ Quan Hạc cấu kết h.ã.m trung lương.

Mối hận mới, hận cũ…

Đã nuốt chửng tia dung thứ cuối cùng của người làm Đế vương.

Cũng đập tan hy vọng sót lại của người làm cha.

“Nghịch tử! Súc sinh!”

Hoàng đế thảm đạm ngồi sụp xuống, dường như trong khoảnh khắc đã già đi mười tuổi.

Người vô lực phất tay, nói khàn khàn và lạnh lẽo:

“Truyền chỉ… Tước đoạt tước vị của Tề Vương, phế làm thứ nhân… giam lỏng tại Tông Nhân Phủ, không chếc không được ra!”

Còn phần Tạ Quan Hạc.

Tội của hắn đã định.

Thu sẽ chém đầu.

ngày hành hình, gió lạnh mùa đông theo tiếng rít.

Một lão bộc họ Tạ, lén lút đưa tới một mảnh vải dơ bẩn.

Trên đó là vết m.á.u màu nâu sậm.

Chữ viết xiêu vẹo.

“Uyển Uyển vợ ta, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta!”

“Là tiện phụ Phất Hương kia câu dẫn ta, là nàng ta mê hoặc tâm trí ta, nói rằng có thể giúp ta công thành danh toại…”

“Ta bị ma quỷ ám ảnh, ta xin lỗi nàng!”

“Nhân danh tình nghĩa vợ chồng ba năm, cầu xin nàng hãy xin Nhạc phụ, xin Thái tử, tha cho ta một !”

“Ta nguyện cạo đầu xuất gia, bầu với đèn xanh cổ Phật, ngày ngày nàng và Nhạc phụ mà cầu phúc tụng kinh, sám hối tội nghiệt!”

“Uyển Uyển, cứu ta! — Phu Quan Hạc huyết thư bút.”

Cho đến giờ phút này.

Hắn vẫn đẩy mọi lỗi lầm cho Phất Hương.

Hoàn toàn không có hối cải nào.

Chỉ muốn níu lấy cọng rơm cứu cuối cùng.

Ta đem mảnh vải đó ném vào chậu than, ngọn lửa màu cam đỏ lập tức liếm lên, hóa thành một trận tro tàn.

Thậm chí không gợi lên được một gợn sóng nào.

16.

Ngày hành hình.

Trời đất âm u, những hạt tuyết nhỏ li ti bay lả tả rơi xuống, càng tăng thêm vẻ thê lương cho kinh thành đầy sát khí này.

Ta và Phất Hương sóng vai đứng trong nhã gian trà lầu.

Nhìn qua cửa sổ, đám đông đen đặc và pháp trường cô độc.

Tạ Quan Hạc đã đến.

Quần áo tù nhân dơ bẩn.

đầy m.á.u me.

chân lảo đảo.

Giống như một mảnh giẻ rách, bị đao phủ kéo lên đoạn đầu đài.

Nước dãi không ngừng trào ra từ miệng hắn, chảy dọc xuống cằm — đó là lưỡi đã bị cắt, khiến hắn ngay cả một tiếng rên rỉ hoàn chỉnh cũng không thể phát ra.

Đôi mắt hắn, từng ấm áp như ngọc, giờ chỉ còn lại sự kinh hoàng và vọng tột độ.

Hắn liều giãy giụa, hướng phía giám trảm quan,

“Đùng, đùng, đùng” mà dập đầu thật mạnh.

M.á.u tươi nhanh c.h.óng chảy ra từ trán, nhuộm đỏ một khoảng đất nhỏ.

Hắn dường như còn dùng cổ họng phát ra tiếng “khò khè” mơ hồ,

Giống như đang gọi tên ai đó,

Lại giống như đang thực hiện lời cầu nguyện cuối cùng, vô vọng.

Phất Hương đứng bên cạnh ta, quấn chặt chiếc áo choàng lụa mộc trên người.

Sắc nàng có tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một tia nhẹ nhõm như bụi trần đã lắng đọng.

“Giờ phút này, hắn có từng nghĩ đến, năm xưa toàn bộ Lâm gia ta, trên pháp trường đã vọng đến nhường nào?”

Ta tĩnh lặng nhìn.

Giờ Ngọ ba khắc đã đến.

Trống thúc hồn vang lên, trầm đục như sấm.

Đao phủ giơ cao lưỡi đao quỷ sắc lạnh.

Ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong nền trời tuyết âm u.

Lưỡi đao hạ xuống.

Một cái đầu lăn lóc trên đất.

Mọi chuyện, cuối cùng cũng bụi trần lắng đọng.

Ta và Phất Hương thu lại ánh mắt.

Nhìn nhau, đều được sự giải thoát và một tia mệt mỏi khó ra trong mắt đối phương.

“Muội muội này có dự tính gì?” Phất Hương khẽ hỏi.

“Đi đến bên bờ Hoàng Hà, nơi đó có rất nhiều lưu dân, phụ thân nói có rất nhiều cô nhi.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi địa bao la,

“Ta muốn dạy chúng đọc sách biết chữ, hiểu lẽ đời, biết thiện ác.”

này, đừng để trở thành loại ác nhân như Tạ Quan Hạc.”

Phất Hương khẽ cười, nụ cười ấy đã mang theo ấm áp chân thật:

“Thái tử… đã cho phép ta nhập làm Nữ quan, chưởng quản điển tịch văn thư. Nơi đó, có lẽ là một mảnh địa khác.”

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.

truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu nghèo” 🙏

🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ truyện mới


🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương