Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Anh ta nhất định vào học, nên đành cắn răng, đưa tôi số tiền 1.000 tệ mà anh ta nhận từ Cố Chu Chu.

Tôi cầm tiền, khẽ mỉm :

“Thẩm Nam Thanh, là hôn thư của chúng ta. Giờ thì, cầm đi!”

Nói xong, tôi đưa hôn thư anh ta, rồi nhìn cả hai rời đi.

Sau đó, tôi lập tức xách túi, vội vã rời khỏi làng.

Tôi , chỉ cần tin tức tôi nhận 1.000 tệ từ Thẩm Nam Thanh lan , cả làng ngay.

Cha tôi mất cách năm, nhà tôi không có đàn ông, trong thời buổi này, gia đình như vậy ở quê rất dễ bị bắt nạt.

Vậy nên, tôi đi ngay.

Tôi lợi dụng bóng tối lặng lẽ rời khỏi làng, rồi đi thẳng đến trấn trên, thuê phòng trọ nghỉ lại.

Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đến thành phố, tôi tìm công việc gần trường để làm tạm, chờ đến ngày khai giảng.

Rất nhanh, ngày nhập học đến.

Hôm đó, tôi mang theo giấy báo trúng tuyển, vào trường.

vào trong, tôi liền nhìn Cố Chu Chu, Thẩm Nam Thanh, và mẹ của cô ta.

Ba người họ khi tôi thì lộ rõ kinh ngạc.

Thậm chí, tôi còn có được sự hoảng loạn trong Cố Chu Chu.

Thẩm Nam Thanh lập tức nhanh phía tôi, lớn tiếng chất vấn:

“Trần Nhiên, sao em lại ở ?”

Tôi nhìn anh ta, điềm nhiên đáp:

“Tôi đến nhập học.”

“Em nói gì cơ?”

Nghe tôi nói vậy, mặt Thẩm Nam Thanh càng thêm hoảng hốt, điệu gấp gáp:

“Em không đỗ học, em đến làm gì?”

Tôi nhìn dáng vụng của anh ta, khẽ .

“Đúng vậy! Trần Nhiên, cậu không đỗ học, sao lại đến ? Mau đi!”

Mẹ của Cố Chu Chu tiếng, trong bà ta tràn đầy căng thẳng.

“Trần Nhiên, có cháu ngoài làm thuê mấy tháng nay vì không còn tiền nữa đúng không? Không sao, tôi cháu 100 tệ, cháu mau đi đi!”

Tôi nhìn ba người trước mặt, mỉm , thản nhiên nói:

“Tôi chỉ đến xem chút thôi.”

Nói xong, tôi trực tiếp đi phía trường.

tôi thực sự muốn vào, sắc mặt Thẩm Nam Thanh liền biến đổi.

Anh ta vươn định kéo tôi lại, nhưng tôi lập tức hất anh ta .

Hiện tại, tôi đang đứng ngay trước trường, chẳng có gì sợ ba người này.

họ dám động động chân, tôi hoàn toàn có kêu cứu.

Tôi nhìn thẳng vào Thẩm Nam Thanh, lạnh lùng nói:

“Thẩm Nam Thanh, tôi vào trường, anh cản tôi làm gì?”

mặt anh ta đầy sốt sắng, nhìn tôi, nghiêm :

“Trần Nhiên, đừng gây rối nữa! Em không đỗ học, đến làm gì?”

“Mau lập tức quay đi!”

nói, ánh anh ta lóe tia cáo.

Tôi nhạt, nhìn Thẩm Nam Thanh:

“Thẩm Nam Thanh, anh tư cách gì mà quản tôi? Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?”

Nghe vậy, anh ta thoáng sững sờ, sau đó vội vàng nói:

“Anh là chồng sắp cưới của em, anh không đưuọc quản em sao?”

Tôi khẽ nhướng mày, nhìn anh ta lạnh:

“Anh quên rồi sao? Anh đã lại hôn thư rồi, giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa!”

Câu nói của tôi khiến sắc mặt anh ta tái mét.

Anh ta lập tức túm tôi, lớn tiếng:

“Trần Nhiên, bất kể em có lý do gì, em không nên đến !”

Tôi , anh ta cuống cuồng như vậy là vì đã nhận 1.000 tệ của nhà họ Cố, nên bằng mọi giá ngăn tôi vào trường.

chuyện anh ta cấu kết với Cố Chu Chu lừa gạt tôi bị bại lộ, anh ta chắc chắn ta bị trừng phạt.

Vì thế, lúc này, anh ta còn lo lắng hơn cả Cố Chu Chu.

Tôi nhìn dáng khẩn trương của anh ta, khẽ , sau đó dứt khoát đẩy anh ta :

“Chuyện tôi đến , không liên quan gì đến anh. Tôi đi trước !”

Nói xong, tôi xoay người, tiếp tục đi vào trong trường.

Nhìn tôi vẫn quyết tâm vào, phía sau, Cố Chu Chu lạnh lùng vang :

“Trần Nhiên, dù cậu có vào được, vô ích thôi!”

“Cậu không có giấy báo trúng tuyển, cậu không nào đi học được!”

Nghe vậy, tôi quay đầu nhìn Cố Chu Chu.

Cô ta đến tận lúc này vẫn chưa nhận bản thân đã rơi vào rắc rối lớn thế nào.

Thẩm Nam Thanh vẫn muốn ngăn tôi lại.

Tôi nhìn anh ta, lạnh cáo:

anh còn cản tôi, tôi báo sát!”

Câu nói này lập tức khiến mọi hành động của Thẩm Nam Thanh ngừng lại.

Anh ta rõ, còn tiếp tục ngăn tôi, hậu quả chắc chắn càng tệ hơn.

Tháng qua, anh ta sống cực kỳ khốn khổ.

không vì người trong thôn nghĩ rằng anh ta sắp học, có khả năng trả nợ nên mới anh ta vay ít tiền, nếu không, e rằng anh ta chẳng nào sống nổi.

Suốt bao năm nay, anh ta đều dựa vào gia đình tôi mới có an tâm học hành.

Nhưng bây giờ, tôi không giúp đỡ nữa, anh ta chỉ còn cách bám vào gia đình Cố Chu Chu.

tôi tiếp tục phía trường, Thẩm Nam Thanh lập tức nắm tôi, vội vàng nói:

“Trần Nhiên, em không vào!”

Tôi nhìn dáng căng thẳng của anh ta, bình tĩnh nói:

“Thẩm Nam Thanh, anh còn tiếp tục cản tôi, tôi thực sự sẽ báo sát!”

Nghe vậy, sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi.

Lúc này, không ít sinh viên và giáo viên đã chú ý đến tượng chúng tôi giằng co trước trường.

Thậm chí, bảo vệ tới.

“Các người đang làm gì vậy?”

Ông ta nghiêm hỏi.

Tôi nhìn ông, bình tĩnh đáp:

“Tôi đến nhập học, nhưng bọn họ ngăn không tôi vào!”

dứt lời, ánh mấy người bảo vệ lập tức hướng phía Thẩm Nam Thanh và mẹ con Cố Chu Chu.

Sắc mặt ba người bỗng trở nên tái mét.

Mẹ của Cố Chu Chu vội vàng giải thích:

“Các anh đừng bị nó lừa! Con bé này thi trượt, không đậu học, nên chúng tôi mới ngăn nó lại!”

“Đúng vậy! Nó thậm chí còn không có giấy báo trúng tuyển!”

Cố Chu Chu kiên định nói, ánh đầy tự tin.

Tôi , cô ta tự tin như vậy là vì giấy báo thật đang nằm trong cô ta.

Nhưng cô ta không rằng, tôi đã sớm lại giấy báo thật, còn cố ý làm bản giả để đánh lừa cô ta.

Mấy người bảo vệ nhìn tôi chờ đợi.

Tôi nhanh chóng giấy báo trúng tuyển từ trong túi , giơ :

là giấy báo của tôi!”

tờ giấy trong tôi, sắc mặt của Cố Chu Chu và Thẩm Nam Thanh lập tức thay đổi.

Đặc biệt là Cố Chu Chu, cô ta hoảng loạn kêu :

“Không nào!”

2

Cô ta trừng nhìn chằm chằm vào giấy báo trên tôi, rồi quay sang nhìn Thẩm Nam Thanh đầy tức giận.

Thẩm Nam Thanh sững sờ nhìn tôi.

“Giấy báo trúng tuyển của cô ta là giả!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương