Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Tôi báo một địa chỉ rồi cúp máy.

Buổi chiều, vừa chợp mắt một lát thì bị tiếng ồn ngoài hành lang làm tỉnh giấc.

Còn chưa kịp ngồi dậy, cửa phòng bệnh đã bị người ta đạp mạnh một , “rầm” một tiếng mở toang ra.

Tôi ngơ ngác nhìn, thấy mấy người ùn ùn xông vào.

Dẫn là mẹ của Phúc Diệu.

Bà ta lao đến, giơ tay lên định tát tôi.

May mà tôi phản ứng nhanh, nghiêng né kịp thời, bà ta vung tay đánh thẳng vào thành giường, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Mày còn dám né à!” Bà ta nghiến răng nghiến lợi, gào lên: “Mày dám phá thai! Tao đánh ch-ết mày, đánh ch-ết mày!”

Bà ta vừa giơ nắm đấm lên thì bị bảo vệ xông vào giữ chặt, kéo ra ngoài.

“Thả tao ra! Tao phải báo cảnh sát bắt con tiện nhân này! Nó dám phá thai, nó là kẻ gi-ết người, gi-ết người đó! Tao phải báo cảnh sát!”

Bà ta giãy giụa, gào thét, bôi nhọ tôi đủ kiểu, nào là lừa cưới, nào là gi-ết con.

Bố mẹ và anh trai tôi vội vàng chạy đến, đứng chắn trước mặt tôi bảo vệ.

“Nhà người muốn gì đây!” Mẹ tôi tức giận quát “Tiền sính lễ cũng trả lại rồi, vậy mà còn đến đây làm gì nữa!”

“Làm ?” Phúc Diệu cười khẩy “Tôi thấy người làm là mấy người thì có! Hôm nay đáng lẽ là ngày cưới, tôi đến đón dâu, vậy mà người lại chạy đi phá thai, đùa giỡn tôi vui lắm hả?”

Người đi đường bắt xúm lại , khe khẽ bàn tán.

“Anh cũng biết hôm nay là ngày cưới à?” Tôi nhìn hắn, nghe hắn nói cứ như hắn là người bị hại vậy, tôi bật cười. “Tôi còn tưởng anh quên mất hôm nay là ngày cưới, để nhà tôi ngồi đợi anh suốt một tiếng đồng hồ.”

đó tôi còn tưởng người bị kẹt xe, hóa ra là vì thấy đưa tôi 38.000 sính lễ là lỗ, nên người quay về đòi lại tiền. Không đưa lại thì người không thèm đến đón dâu.”

Tôi cố ý nói thật , để cho mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Dù sao bọn họ đã trơ trẽn đến tận đây để gây sự, thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa.

“Còn bày đặt đòi tôi thêm một căn nhà, nghĩ tôi có thai thì có thể tùy tiện ép buộc tôi sao? người đúng là nằm mơ!”

“Đồ…” Phúc Diệu tức đến mức vừa định phản bác thì lại nghe thấy xung quanh có người xì xào bàn tán, thậm chí có người còn chỉ trỏ.

Tình cảnh này kẻ sĩ diện như hắn mất hết mặt mũi.

Hắn nghiến răng, giơ điện thoại lên nói: “Giang Tuế, ngoài 38.000 ra, cô còn phải trả lại hết tiền quà cáp khác! Tôi đã soạn bảng chi tiết rồi, trong vòng ngày phải chuyển lại cho tôi, nếu không tôi kiện cô lừa cưới!”

Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng hắn, nhất thời ngơ ngác, không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.

Chờ đám đông giải tán, tôi mới mở tài liệu hắn gửi.

Vừa nhìn thấy nội dung bên trong, tôi không khỏi sững sờ.

5

Bao lì xì ngày lễ tình nhân: 13.14.

Bao lì xì ngày Thất Tịch: 5.20.

Kỷ niệm một yêu nhau: 52. Tiệc nướng buffet một người: 69.

Quà sinh nhật (quần áo): 59.

 …

Anh trai tôi ghé vào danh sách, lông mày nhíu chặt.

Một lâu sau, anh ấy chỉ vào màn hình điện thoại rồi nói:

“Nhà thiếu tiền ăn hay thiếu tiền uống sao? Loại đàn ông như thế này mà em cũng yêu mấy trời?”

“Anh cho em tiền tiêu vặt mỗi lần toàn mấy chục nghìn, thế mà em lại đi ăn buffet 69 nghìn với hắn ta?”

Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục lướt xuống dưới.

Phải nhận là hắn liệt kê cực kỳ chi tiết, xác đến từng xu.

Thậm chí, có lần tôi đến nhà hắn ra mắt, ăn một quả quýt, hắn cũng tính vào đây.

Nhưng điều tôi sốc nhất là dòng chữ cuối cùng:

“Toàn bộ số tiền đều là sính lễ với điều kiện tiên quyết là kết hôn. Nếu không kết hôn, phải hoàn trả đầy đủ!”

Nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đó, tôi thấy trước mắt như tối sầm lại.

Yêu đương mấy trời, tôi không ngờ Phó Diệu lại là loại người này. Yêu hắn ta, bây giờ tôi có cảm giác như có một vết nhơ vậy.

“Tổng cộng một nghìn trăm tám mươi chín đồng hào xu?” Anh trai tôi đọc to con số, kinh ngạc đến mức không vào mắt . “Anh mua cho em một bộ quần áo còn hơn số tiền này. Tiểu Tuế, trước đây em cứ một mực nói hắn đối xử tốt với em.”

“Đây là gọi là đối tốt với em à?”

Tôi cắn môi, có chút lúng túng: “Con người đôi cũng nhìn nhầm mà…”

“Anh thấy em không phải nhìn nhầm, mà là mù và ngu!” Anh trai tôi tức giận, “Trả tiền lại cho hắn, cắt đứt hoàn toàn!”

Tôi nhìn màn hình điện thoại, lắc : “Sao em phải trả? Hắn đã tính toán thế này thì em cũng phải tính đã bỏ ra bao nhiêu!”

Anh tôi tức đến nhíu mày, nhưng vẫn gật đồng tình: “Đúng, không thể chịu thiệt.”

Sau xuất viện, tôi nhà tĩnh dưỡng.

Hôm đó, chú Hai gọi điện bảo tôi đến ty tìm một tài liệu bị thất lạc. Tôi lái xe qua đó.

Vừa đến nơi, tôi thấy một người phụ nữ bước ra từ phòng giám đốc.

Chỉ liếc một , tôi đã nhận ra cô ta – là người phụ nữ trong tấm ảnh giường chiếu của Phó Diệu!

“Cô ta là ai vậy?” Tôi tò mò hỏi đồng nghiệp bên cạnh.

“À, đó là , trợ lý giám đốc. Cô ấy làm đây cũng lâu rồi.”

Trợ lý giám đốc? nào ty tuyển vậy? Sao tôi không biết?

đi ngang qua tôi, hất cằm nhìn tôi từ xuống dưới, khẽ hừ một tiếng rồi bước đi.

Tôi tìm tài liệu, giao cho chú Hai rồi định rời đi, nhưng Phó Diệu đột nhiên xuất hiện, chặn tôi lại.

“Giang Tuế, em đã bảng kê của anh chưa?”

rồi. Rồi sao?”

“Sao gì mà sao? Trả tiền lại cho anh!” Phó Diệu cao giọng “ ta không kết hôn nữa thì em phải hoàn lại sính lễ. Đừng có mà lừa cưới!”

Hắn ta hét , thu hút sự chú ý của mọi người.

Cảnh tượng này tôi cảm thấy buồn nôn, giống như lần bệnh viện.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ hắn đã xuất hiện.

“Con khốn này! Mày lừa con tao kết hôn, tiêu hết tiền của nó, trốn trong nhà suốt mấy hôm nay, cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi hả?”

Bà ta hét lên the thé:

 “Mọi người nhìn đi! Nhìn cho rõ vào! con này! Ngày cưới thì bỏ trốn, lấy sính lễ nhà tao nhưng không chịu gả cho con tao. Ai quen biết nó thì mau cẩn thận, đừng để nó lừa!”

Giọng bà ta chói tai, sắc mặt tôi dần lạnh xuống.

đứng cạnh Phó Diệu, dựa sát vào hắn, khóe môi cong lên cười đầy ẩn ý.

Đồng nghiệp xung quanh nhịn không mà hỏi:

“Bác gái, Tiểu Tuế không phải người như vậy đâu. Rốt cuộc cô ấy lừa bác bao nhiêu tiền?”

“Bọn tao bị nó lừa…”

“Một nghìn trăm tám mươi chín đồng hào xu.” Tôi thay bà ta trả lời.

Không khí lập tức rơi vào im lặng.

khẽ khóe miệng, ngây người nhìn Phó Diệu.

Có lẽ Phó Diệu không ngờ tôi lại nói toẹt số tiền này ngay tại chỗ, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, gân xanh trán .

Nhưng mẹ hắn không quan tâm, vẫn tiếng quát: “Mày mau trả tiền! Không thì tao báo cảnh sát!”

Tôi không thèm đáp, cầm điện thoại lên gọi cảnh sát luôn.

“Giang Tuế, em làm gì vậy?!”

Thấy tôi gọi điện, Phó Diệu lập tức hoảng , giơ tay định lấy điện thoại của tôi.

Tôi nhanh chóng né đi, lạnh giọng nói: “Anh muốn tính toán sòng phẳng, vậy thì để cảnh sát đến mà tính!”

6

Trước cảnh sát đến, mặc kệ mẹ Phó Diệu la hét thế nào, tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Phó Diệu bên cạnh cố gắng khuyên bà ta:

“Thôi đi mẹ, không cần thiết đâu, coi như ném tiền cho chó ăn đi.”

Nhưng mẹ hắn sống ch-ết đòi lấy lại số tiền đó bằng .

cảnh sát đến, tôi lập tức đưa ra bảng kê mà hắn gửi cho tôi, cùng với một bảng kê khác do tôi chuẩn bị từ trước – tất đều đã in ra đầy đủ.

Tôi nhìn mẹ hắn, bình tĩnh nói:

 “Bà vừa nói con trai bà đã tiêu hết 1.389 tệ 35 xu cho tôi, đúng không?”

Nói xong, tôi trực tiếp chuyển khoản số tiền đó ngay trước mặt cảnh sát.

“Giờ thì tính toán đến phần của tôi nhé.”

“Tôi không thèm tính mấy khoản lặt vặt đại học, chỉ tính những khoản thôi. Đôi giày mới hai: 5.000. Điện thoại tôi mua tặng sinh nhật hắn: 10.000. Trước đây đến ra mắt hai bác, tôi mua tổ yến, cao quy linh tặng bà, tổng cộng 30.000.”

Vừa nói, tôi vừa đưa tay kéo khăn lụa cổ bà ta xuống, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.

khăn lụa này cũng là tôi tặng đấy.”

Tổng cộng, Phó Diệu nợ tôi gần 80.000.

Mẹ hắn lập tức ch-ết sững, mặt cứng đờ như bị ai tát.

“Đồng chí cảnh sát, con nhỏ này nói xạo! Không thể nào có đôi giày nào tận 5.000 , nó đang bịa đặt!” Bà ta bắt giở trò ăn vạ.

Tôi liếc nhìn xuống chân Phó Diệu, lạnh nhạt nói:

 “ là đôi giày con trai bà đang đi đấy.”

Mẹ hắn lập tức quay sang, hét lên:

 “Con, cởi ra! Cởi giày ra trả cho nó!”

Tôi lười biếng đảo mắt:

 “Trả gì mà trả? Tôi cần tiền. ngày không trả, tôi nộp đơn kiện thẳng ra tòa!”

Cảnh sát cũng lên tiếng yêu cầu nhà họ nhanh chóng hoàn tiền.

Chú Hai nghe mẹ Phó Diệu đến quậy phá liền vội vàng chạy đến, bảo vệ lập tức điều đến để đuổi bọn họ đi.

Tôi vừa định rời khỏi ty thì hiện Phó Diệu để quên điện thoại bàn. Theo phản xạ, tôi cầm lên.

đường về nhà, nghĩ đến chuyện giữa hắn và , tôi như bị ma xui quỷ mà mở máy lên, lướt nhắn.

Quả nhiên!

Hai người họ đã lén lút qua lại từ ngoái. Nội dung nhắn ngọt ngào đến ngấy.

Phó Diệu đóng vai “chú cún ngoan” mà nịnh nọt:

“Anh yêu em.”

 “Anh vừa gặp em đã trúng tiếng sét ái tình.”

 “Trái tim anh chỉ đập vì em.”

Hắn ta còn thường xuyên gửi lì xì cho cô ta, toàn những con số “520” đầy ẩn ý.

Lướt xuống dưới, tôi thấy hàng loạt ảnh selfie của hai. thì vẫn mặc quần áo, nhưng càng về sau càng trơ trẽn, thậm chí có ảnh khỏa thân chụp cận cảnh.

Chưa kể, còn có vô số đoạn video call.

Tôi chụp màn hình lại từng bức một, rồi vào ứng dụng khách sạn, hiện lịch sử đặt phòng của họ dày đặc như bãi mìn.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng rung của điện thoại làm tỉnh giấc.

nhắn và video do đồng nghiệp gửi đến.

Vừa mở ra , tôi suýt ngất!

8

Mẹ của Phúc Diệu đứng dưới tòa nhà ty tôi bêu xấu tôi, nói rằng trong yêu đương, tôi đã ngoại tình với người khác. Rằng ngay trong ngày cưới, tôi bất ngờ hủy hôn và đi phá thai vì đứa con đó không phải của Phúc Diệu, sợ bị họ hiện.

Bây giờ bà ta còn lật lọng, nói tôi tống tiền họ 80 nghìn tệ.

thôi! Nếu đã muốn làm , vậy thì cùng nhau làm cho chuyện luôn đi!

Tôi bảo anh trai liên hệ với mấy tờ báo , đồng thời nhà in ra toàn bộ những đoạn nhắn trước đây.

tôi đến trước ty, mẹ Phúc Diệu vừa thấy tôi liền cầm loa chỉ thẳng vào tôi:

là con này! Đây là ảnh nó hôm đi phá thai! tôi đến đón dâu, vậy mà nó lại đi phá thai! Nếu không có tật , sao lại phá thai chứ?”

“Mọi người mau chụp lại mặt nó đi, để ai cũng nhìn rõ! Con đàn bà này ngoại tình, lừa cưới, còn tống tiền nữa!”

Sau lưng tôi là phóng viên, họ ghi lại từng lời bà ta nói.

Tôi cười, lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho Phúc Diệu:

“Hôm qua anh để quên điện thoại văn phòng, tôi nhặt .”

Vừa thấy điện thoại trong tay tôi, mặt Phúc Diệu tái mét, hoảng thấy rõ.

Mẹ hắn vẫn tiếp tục gào lên:

“Sao mà không dám chịu trách nhiệm chứ? Mày ngoại tình, mày có bầu với thằng khác! Nếu không thì tại sao lại đi phá thai vô cớ?”

Tôi cười nhạt, ra hiệu cho người của giơ tấm poster lên. đó là nhắn giữa Phúc Diệu và .

Vừa nhìn thấy poster, Phúc Diệu lập tức hoảng , lao đến muốn xé nát nó.

“Giang Tuế, cô đang làm gì thế? Ý cô là gì? Mau cất nó đi, ngay lập tức!”

Nhưng người của tôi chặn lại, hắn không lao lên , chỉ có thể điên cuồng gào thét.

Tôi nhếch mép:

“Tôi ngoại tình? Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Là con trai bà còn yêu tôi đã cắm sừng tôi với trợ lý giám đốc , quỵ lụy theo đuổi người ta như một con chó!

“Đây là lịch đặt phòng khách sạn của bọn họ, tất đều dùng tên con trai bà!”

“Còn lý do tại sao tôi đi phá thai vào ngày cưới? Mọi người, yên lặng một chút, nghe cho rõ đây!”

Tôi đưa điện thoại lại gần loa thanh.

tôi vẫn đang nhà, chưa xuất .”

 “ tôi cũng muốn đến, nhưng nhà cô đòi sính lễ quá cao, của môn mang sang thì ít.”

 “Bà thông gia này, dù sao trước bà cũng nói sính lễ và của môn đều để cho hai đứa nhỏ. Hôm nay cưới rồi, vậy thì trả lại sính lễ cho tôi đi.”

 “Tôi nói thẳng luôn, nếu của môn không có thêm một căn nhà nữa, tôi sẽ không qua đón dâu. Dù sao thì con trai tôi cũng có nhiều người theo đuổi lắm. Mà bà cũng nói rồi, sính lễ và của môn là của hai đứa mà, đúng không?”

Tôi lại đoạn ghi âm lời mẹ hắn nói vào ngày đón dâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương