Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tại tiệc tất niên của tập đoàn, chủ tịch tài phiệt đích thân chỉ định tôi kết người thừa kế – Cố Trần.
Tất mọi người đều chờ xem tôi trở thành trò cười.
Ai trong giới mà Cố Trần sớm đã có thanh mai trúc mã – bạch nguyệt quang trong lòng, hơn nữa cô ta còn sống trong căn thự đứng tên Cố Trần.
Nếu không vì họ sa sút, scandal phủ kín báo, e rằng vị trí tài đã sớm rơi vào tay cô ta.
Nhưng tôi mảy may để tâm.
Ba năm trước, vị của tôi vĩnh viễn yên giấc dưới đáy biển sau vụ tai nạn hàng hải. Gả cho ai tôi mà nói, cũng có gì khác .
Huống hồ, người đó là người thừa kế của Tập đoàn Hoàn Vũ. họ Giang rất cần tôi trở thành cầu nối lợi ích cho gia tộc.
Bọn họ cười nhạo tôi không được chồng yêu thương, còn tôi cười bọn họ đời chỉ tranh giành tình cảm.
người vợ tài đúng nghĩa, điều ít cần nhất… chính là tình yêu của đàn ông.
1
Tối hôm diễn ra lễ, sau khi tiễn hết khách khứa, tôi và Cố Trần chuẩn bị dọn dẹp rồi đi nghỉ bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp của cô giúp việc.
“Cố ! Cô Vi Vi bỗng nhiên đau ngực dữ dội, không có bệnh tim tái phát hay không!
Cố ! Xin cậu mau đi xem thử, cô Vi Vi từ nhỏ sức khỏe đã yếu, nếu cậu không đến kịp e là không xong mất…”
Sắc Cố Trần lập tức thay đổi, anh ta đứng bật dậy, hoàn toàn không màng đến thân thể còn ngà ngà men rượu.
Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta quay đầu nhìn tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, đối chiêu trò thế , tôi buồn để tâm.
“Anh cứ đi đi, liên quan đến mạng người, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”
Cố Trần cảm kích nhìn tôi, nói: “Thật xin lỗi, anh qua xem chút, nhanh chóng quay .”
Tôi gật đầu đồng ý, không nói thêm lời nào.
Thấy Cố Trần rời đi, tôi liền bảo dì Vương chuẩn bị nước tắm để nghỉ ngơi.
Dì Vương là người đã nhìn tôi lớn lên, dĩ nhiên cũng theo tôi đến họ Cố.
Thấy tôi im lặng không nói gì, dì Vương xót xa hỏi: “ không đợi Cố sao?”
Tôi thản nhiên trả lời: “Cố Trần đêm nay không quay . Dì chuẩn bị nước đi.”
Dì Vương nói gì đó nhưng cuối vẫn im lặng.
Đúng vậy, thự tân của chúng tôi và nơi ở của Vi Vi cách nhau bao xa.
Tận đến sáng hôm sau, Cố Trần mới trở , trên đầy vẻ lúng túng.
Hôm nay là ngày chúng tôi nhau tổ trạch họ Cố, dâng trà cho cha mẹ chồng và các bậc trưởng bối.
Tôi anh ta lo lắng điều gì, liền bước tới nắm lấy tay anh ta, ánh mắt kiên định không chút do dự.
“Cố Trần, em đã gả cho anh, vinh nhục, có họa gánh. Em không khiến anh lúng túng trước trưởng bối.
Anh yên tâm, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, em rõ.”
Lúc , Cố Trần mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay còn cũng đặt lên tay tôi.
“Cảm ơn em!”
Sau khi trở từ tổ trạch, Cố Trần có việc đến công ty luôn, còn tôi quay thự trước.
Khi Cố Trần trở , vừa đến cổng khu thự bắt gặp dì giúp việc Lưu của tôi và Vi Vi, bên cạnh còn có hai người làm tạp vụ.
ba người bị áp giải, trông vừa bị thẩm vấn xong.
Vừa nhìn là Cố Trần nhận ra dì giúp việc của Vi Vi.
“Chuyện gì thế ?”
Dì giúp việc nhìn thấy Cố Trần thấy được cứu tinh, liền giãy giụa khỏi tay , khóc lóc nói:
“Cố ! Xin cậu hãy cứu tôi! ghen tị vì cậu thương yêu cô Vi Vi, nên đưa tôi vào tù! Cô ấy khiến cô Vi Vi mất đấy!”
Sắc Cố Trần trầm xuống, nhưng anh ta không chất vấn tôi.
tư cách là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Hoàn Vũ, anh ta đủ bản lĩnh để phân đúng sai.
Nếu tôi thật sự ghen tị Vi Vi, tôi đã nhắm vào cô ta rồi, sao gây sự người giúp việc?
Tôi nhìn thẳng vào Cố Trần, giọng điệu không cho phép nghi ngờ:
“Người giúp việc lúc tôi không có đã tự ý xông vào, còn dẫn người treo chuột chết đầy máu trước cửa phòng tôi. Camera trước cổng đã quay toàn bộ, tôi cũng đã giao cho xem rồi.”
Hơn nữa, cô ta còn đi khắp nơi rêu rao rằng đêm tân anh không ngủ phòng mới mà ở tiểu thư họ còn kể lể Linh tiểu thư được anh cưng chiều thế nào.
Tôi báo không để trút giận cho bản thân, mà là lo danh tiếng của anh bị tổn hại, lo cổ phiếu họ Cố tụt dốc.
Anh vốn đã bận đến mức sứt đầu mẻ trán vì chuyện tập đoàn, những chuyện lặt vặt tôi không khiến anh phân tâm.
Nghe tôi nói xong, sắc Cố Trần quả nhiên thay đổi.
Cô giúp việc kia vẫn còn cãi lý, tôi liếc mắt nhìn phía đứng cạnh.
“Cố Trần, hai người giúp việc chắc chắn bị đưa đi, còn dì giúp việc kia là người luôn đi theo hầu hạ Linh tiểu thư, tôi sợ bà ta nghĩ nhiều, không anh có …”
“Không cần! nói đúng. Loại người thích đặt điều, gây chuyện thị phi vậy, nên cho bà ta bài học đàng hoàng. Cứ mang đi hết!”
Nói xong, chúng tôi nhìn theo áp giải ba người lên xe.