Chương 2
Năm ba đại học, cha tôi gặp tai nạn xe hơi.
Ông từng ký thỏa thuận hiến tạng, trong đó trái tim được hiến cho bà nội của Phó Dục Thành. nguyên tắc bảo mật khi hiến tạng, nhà họ Phó không được biết đến tôi. Nhưng không , bà nội của Phó gia lại kiên muốn gặp người nhà của người hiến tim.
Phó Dục Thành đến tôi vài lần, cuối cùng tôi cũng định đến gặp bà. Biết tôi là con trong gia đình đơn , cha lại mất, bà tỏ ra đầy xót và xót xa.
Bà hay nắm tay tôi, nhẹ nhàng an ủi bằng giọng điệu đầy ân cần. Sau đó, bà càng yêu quý tôi hơn, trực đón tôi về biệt thự sống cùng.
Cùng sống trong biệt thự, còn có Phó Dục Thành. Bà nội dường như có ý muốn tác hợp hai đứa. Bà luôn cố tình tạo cơ hội để chúng tôi có gian ở riêng với nhau.
Nhưng phản ứng của Phó Dục Thành thì lúc cũng lạnh nhạt, dửng dưng. Thỉnh thoảng nổi hứng, anh sẽ trêu chọc tôi, đá đểu vài câu.
Phó Dục Thành lớn hơn tôi 8 tuổi. Do quản sản nghiệp gia đình từ sớm, anh vô cùng chín chắn, ánh mắt sắc bén. Cảm giác như anh chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu lòng tôi.
Khi tôi buồn, anh sẽ mua bánh ngọt cho tôi. Khi tôi nhớ cha, anh lái xe chở tôi ra mộ.
Lúc tôi lo lắng vì buổi phỏng vấn đầu đời, anh dạy tôi kỹ năng trả lời. Và thậm chí, khi tôi bị ông chủ ở nơi thực tập quấy rối…
Anh liền mua lại công đen đó dù chỉ là một công mười mấy người nhưng tôi thật sự cảm động.
Trên đường về, tôi hỏi anh:
“Tại sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Anh rất cảm kích gia đình em.”
“Ồ…” – giọng tôi nghe có cụt lủn, hụt hẫng.
Ngay sau đó, anh hỏi :
“Sao? Em thích anh rồi à?”
Tôi sững người, đầu óc trống rỗng. Phó Dục Thành đỗ xe sát lề, nhìn chằm chằm tôi không rời.
Anh khẽ vén tóc tôi ra sau tai, rồi nói:
“Nhóc con, đừng thích anh.”
Giây phút ấy, tôi xấu hổ buồn bã. Tôi có thích anh không? Có lẽ là có.
31 tuổi, anh là biểu tượng của quyền lực và địa vị. Tôi biết rõ bao nhiêu người phụ nữ muốn gả cho anh.
Thế mà anh lại cố tình nói với tôi rằng tất cả sự đó chỉ vì lòng biết ơn.
Và anh còn căn dặn tôi: “Đừng thích anh.”
Chính câu nói đó khiến tôi thấy mình thật đáng . Tim tôi trĩu nặng, rơi thẳng vào hố . Tôi bỗng dại dột, học mấy lời thoại trong tiểu thuyết ngôn tình cũ mèm, nói với anh:
“Em thích anh, nhưng không liên gì đến anh cả.”
Anh nhìn tôi một lúc với ánh mắt xa, rồi lái xe rời đi.
( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )
Sau đó vì sợ tôi lại gặp ông chủ háo sắc, anh sắp xếp cho tôi thực tập ngay trong công của mình.
Tôi nghĩ, như vậy chắc sẽ thường xuyên được gặp anh rồi. Nhưng không , tôi chỉ là một nhân phòng nhỏ nhoi, làm sao gặp được ?
May là lời bà nội, dù bận rộn đến mấy, Phó Dục Thành vẫn mỗi đều về biệt thự ngủ. Tôi từ rụt rè lén nhìn, đến về sau dám công khai ngắm anh.
Trên con đường yêu thích anh, tôi càng không biết xấu hổ.
Đến lễ tốt nghiệp, Phó Dục Thành cũng đến. Anh cầm bó hoa hướng dương – loài tôi yêu thích nhất trao cho tôi.
Giữa sân trường, anh hỏi tôi:
“Muốn kết hôn với anh không?”
“Hả?”
“Chúng ta kết hôn đi!”
Tôi biết, đề nghị của anh không đơn giản chỉ vì tình yêu. Nhưng tôi không thể từ chối.
Người vui nhất khi biết chuyện chúng tôi kết hôn chính là bà nội.
hôm cưới, bà nội “lắm chiêu” đã cắt điện toàn bộ biệt thự sớm, nhốt chúng tôi trong một phòng, ngay cả điện thoại cũng không để lại.
Tôi và Phó Dục Thành nhìn nhau không biết làm gì.
Khi tôi lục tủ quần áo thì chẳng biết vấp phải cái gì, ngã thẳng vào lòng anh. Ánh trăng ngoài cửa chiếu rọi vào mắt anh đen , sáng . Tôi nhất quên cả đứng dậy. Hơi thở chúng tôi dần trở nên dồn dập.
Bỗng có thứ gì mềm mềm đặt lên môi tôi. Toàn tôi như nổ tung.
Từ khoảnh khắc đó, mọi thứ đều thay đổi. Phó Dục Thành thực ra là một người rất đúng mực.
Biết tôi là lần đầu tiên, anh rất nhẹ nhàng, cũng rất chăm sóc tôi.
Đêm hôm đó, tôi chẳng muốn suy nghĩ gì thêm. Chỉ biết người nằm bên cạnh mình là thật, vậy là đủ rồi.
Mưa rơi ngoài cửa , từng giọt chảy dài trên mặt kính rồi tan biến.
Hôm sau tôi tỉnh dậy, trời đã gần trưa. Phó Dục Thành không còn trong phòng, nhưng để lại một nhắn:
“Anh đã xin nghỉ giúp em rồi.”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào tê dại. Không lâu sau khi kết hôn, tôi được chuyển từ thực tập thành nhân chính thức. nhận định, bà nội bảo đầu bếp nấu món ngon chúc mừng.
Bà vui bảo:
“Con bé nhà ta thật có bản lĩnh.”
Tôi cười thầm, bà nội thiên vị quá rõ ràng. đối diện là Phó Dục Thành không khen, lại đi khen tôi – một nhân quèn. Nghĩ đến đây, tôi bật cười khúc khích.
Phó Dục Thành nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, nhưng tôi thấy rất hạnh phúc.
Vì muốn tránh rắc rối, chúng tôi chưa công khai hôn nhân. Hôn lễ chỉ mời người , cảm giác kết hôn trong âm thầm này rất đặc biệt.
Lúc đồng nghiệp trong phòng rôm rả bàn tán về Phó Dục Thành. Tôi lại âm thầm vui mừng – người đàn ông mà họ ngưỡng mộ đang nằm ngủ bên cạnh tôi mỗi đêm.
Lúc anh tăng ca muộn, bà nội sẽ cho người mang cơm đến. Tôi xung phong làm người giao cơm.
Tôi lén lút vào phòng anh, đối diện nhìn anh ăn hết phần cơm. Đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp, kể cả lúc ăn cơm.
Đôi lúc anh kéo tôi lên đùi, đầu tựa vào cổ tôi. Thì thầm:
“Uyển Nhiên, cho anh dựa một chút.”
Ngoài cửa xe cộ tấp nập, ánh đèn rỡ. Người đàn ông này để tôi thấy cả những lúc yếu đuối và mỏi mệt nhất.
Tôi thầm nghĩ:
“Anh cứ dựa đi, nếu anh cần, em sẽ mãi ở đây.”
Ba năm kết hôn, giữa chúng tôi có không ít khoảnh khắc ấm áp. Nhưng anh chưa bao giờ chính thức nói “anh yêu em”.
Thỉnh thoảng tôi thấy anh xuất hiện trên tạp chí hay bản , tham dự đủ kiểu sự kiện. Bên cạnh các doanh nhân khác thường có vợ đi cùng. Tôi cảm thấy buồn và thiếu tự .
Tôi nghĩ mình là một người vợ ổn nhưng tuyệt đối không phải một phu nhân hào môn giỏi giang.
Tôi chẳng giúp gì được cho anh trên trường. Nghĩ vậy, tôi lại bà nội, nghe bà kể về kỳ lập nghiệp rỡ.
Tôi âm thầm học hỏi xem bà đã biến Tập đoàn Phó thị thành đế chế thế nhưng bà nhìn thấu tư tôi ngay lập tức:
“Làm ăn mệt lắm, con làm gì chứ.”
Tôi thành thật:
“Con muốn giúp A Thành mà.”
Bà mỉm cười:
“Con đã đang giúp nó rồi.”
“Hả?”
“Tính cách con tốt, cảm xúc ổn định, lúc cũng vui . Con là chỗ dựa tinh thần cho nó. Gia đình có nhiều kiểu kết hợp. Một người ra ngoài kiếm tiền, một người giữ lửa trong nhà vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Lời bà khiến tim tôi ấm lại. Tôi cảm thấy, có lẽ mình không phải là kẻ vô dụng.
Hôm đó, bà còn nói:
“Bà thật sự hy vọng hai đứa mãi mãi bên nhau. A Thành là bà tự tay nuôi lớn, nhân phẩm rất tốt, chắc chắn sẽ là một người chồng và người cha có trách nhiệm.”
Bạc đầu bên nhau, một điều thật đẹp biết bao. Nhưng đúng lúc tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi thì chuyện bất lại xảy ra.
Năm ba đại học, cha tôi gặp tai nạn xe hơi.
Ông từng ký thỏa thuận hiến tạng, trong đó trái tim được hiến cho bà nội của Phó Dục Thành. nguyên tắc bảo mật khi hiến tạng, nhà họ Phó không được biết đến tôi. Nhưng không , bà nội của Phó gia lại kiên muốn gặp người nhà của người hiến tim.
Phó Dục Thành đến tôi vài lần, cuối cùng tôi cũng định đến gặp bà. Biết tôi là con trong gia đình đơn , cha lại mất, bà tỏ ra đầy xót và xót xa.
Bà hay nắm tay tôi, nhẹ nhàng an ủi bằng giọng điệu đầy ân cần. Sau đó, bà càng yêu quý tôi hơn, trực đón tôi về biệt thự sống cùng.
Cùng sống trong biệt thự, còn có Phó Dục Thành. Bà nội dường như có ý muốn tác hợp hai đứa. Bà luôn cố tình tạo cơ hội để chúng tôi có gian ở riêng với nhau.
Nhưng phản ứng của Phó Dục Thành thì lúc cũng lạnh nhạt, dửng dưng. Thỉnh thoảng nổi hứng, anh sẽ trêu chọc tôi, đá đểu vài câu.
Phó Dục Thành lớn hơn tôi 8 tuổi. Do quản sản nghiệp gia đình từ sớm, anh vô cùng chín chắn, ánh mắt sắc bén. Cảm giác như anh chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu lòng tôi.
Khi tôi buồn, anh sẽ mua bánh ngọt cho tôi. Khi tôi nhớ cha, anh lái xe chở tôi ra mộ.
Lúc tôi lo lắng vì buổi phỏng vấn đầu đời, anh dạy tôi kỹ năng trả lời. Và thậm chí, khi tôi bị ông chủ ở nơi thực tập quấy rối…
Anh liền mua lại công đen đó dù chỉ là một công mười mấy người nhưng tôi thật sự cảm động.
Trên đường về, tôi hỏi anh:
“Tại sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Anh rất cảm kích gia đình em.”
“Ồ…” – giọng tôi nghe có cụt lủn, hụt hẫng.
Ngay sau đó, anh hỏi :
“Sao? Em thích anh rồi à?”
Tôi sững người, đầu óc trống rỗng. Phó Dục Thành đỗ xe sát lề, nhìn chằm chằm tôi không rời.
Anh khẽ vén tóc tôi ra sau tai, rồi nói:
“Nhóc con, đừng thích anh.”
Giây phút ấy, tôi xấu hổ buồn bã. Tôi có thích anh không? Có lẽ là có.
31 tuổi, anh là biểu tượng của quyền lực và địa vị. Tôi biết rõ bao nhiêu người phụ nữ muốn gả cho anh.
Thế mà anh lại cố tình nói với tôi rằng tất cả sự đó chỉ vì lòng biết ơn.
Và anh còn căn dặn tôi: “Đừng thích anh.”
Chính câu nói đó khiến tôi thấy mình thật đáng . Tim tôi trĩu nặng, rơi thẳng vào hố . Tôi bỗng dại dột, học mấy lời thoại trong tiểu thuyết ngôn tình cũ mèm, nói với anh:
“Em thích anh, nhưng không liên gì đến anh cả.”
Anh nhìn tôi một lúc với ánh mắt xa, rồi lái xe rời đi.
( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )
Sau đó vì sợ tôi lại gặp ông chủ háo sắc, anh sắp xếp cho tôi thực tập ngay trong công của mình.
Tôi nghĩ, như vậy chắc sẽ thường xuyên được gặp anh rồi. Nhưng không , tôi chỉ là một nhân phòng nhỏ nhoi, làm sao gặp được ?
May là lời bà nội, dù bận rộn đến mấy, Phó Dục Thành vẫn mỗi đều về biệt thự ngủ. Tôi từ rụt rè lén nhìn, đến về sau dám công khai ngắm anh.
Trên con đường yêu thích anh, tôi càng không biết xấu hổ.
Đến lễ tốt nghiệp, Phó Dục Thành cũng đến. Anh cầm bó hoa hướng dương – loài tôi yêu thích nhất trao cho tôi.
Giữa sân trường, anh hỏi tôi:
“Muốn kết hôn với anh không?”
“Hả?”
“Chúng ta kết hôn đi!”
Tôi biết, đề nghị của anh không đơn giản chỉ vì tình yêu. Nhưng tôi không thể từ chối.
Người vui nhất khi biết chuyện chúng tôi kết hôn chính là bà nội.
hôm cưới, bà nội “lắm chiêu” đã cắt điện toàn bộ biệt thự sớm, nhốt chúng tôi trong một phòng, ngay cả điện thoại cũng không để lại.
Tôi và Phó Dục Thành nhìn nhau không biết làm gì.
Khi tôi lục tủ quần áo thì chẳng biết vấp phải cái gì, ngã thẳng vào lòng anh. Ánh trăng ngoài cửa chiếu rọi vào mắt anh đen , sáng . Tôi nhất quên cả đứng dậy. Hơi thở chúng tôi dần trở nên dồn dập.
Bỗng có thứ gì mềm mềm đặt lên môi tôi. Toàn tôi như nổ tung.
Từ khoảnh khắc đó, mọi thứ đều thay đổi. Phó Dục Thành thực ra là một người rất đúng mực.
Biết tôi là lần đầu tiên, anh rất nhẹ nhàng, cũng rất chăm sóc tôi.
Đêm hôm đó, tôi chẳng muốn suy nghĩ gì thêm. Chỉ biết người nằm bên cạnh mình là thật, vậy là đủ rồi.
Mưa rơi ngoài cửa , từng giọt chảy dài trên mặt kính rồi tan biến.
Hôm sau tôi tỉnh dậy, trời đã gần trưa. Phó Dục Thành không còn trong phòng, nhưng để lại một nhắn:
“Anh đã xin nghỉ giúp em rồi.”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào tê dại. Không lâu sau khi kết hôn, tôi được chuyển từ thực tập thành nhân chính thức. nhận định, bà nội bảo đầu bếp nấu món ngon chúc mừng.
Bà vui bảo:
“Con bé nhà ta thật có bản lĩnh.”
Tôi cười thầm, bà nội thiên vị quá rõ ràng. đối diện là Phó Dục Thành không khen, lại đi khen tôi – một nhân quèn. Nghĩ đến đây, tôi bật cười khúc khích.
Phó Dục Thành nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, nhưng tôi thấy rất hạnh phúc.
Vì muốn tránh rắc rối, chúng tôi chưa công khai hôn nhân. Hôn lễ chỉ mời người , cảm giác kết hôn trong âm thầm này rất đặc biệt.
Lúc đồng nghiệp trong phòng rôm rả bàn tán về Phó Dục Thành. Tôi lại âm thầm vui mừng – người đàn ông mà họ ngưỡng mộ đang nằm ngủ bên cạnh tôi mỗi đêm.
Lúc anh tăng ca muộn, bà nội sẽ cho người mang cơm đến. Tôi xung phong làm người giao cơm.
Tôi lén lút vào phòng anh, đối diện nhìn anh ăn hết phần cơm. Đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp, kể cả lúc ăn cơm.
Đôi lúc anh kéo tôi lên đùi, đầu tựa vào cổ tôi. Thì thầm:
“Uyển Nhiên, cho anh dựa một chút.”
Ngoài cửa xe cộ tấp nập, ánh đèn rỡ. Người đàn ông này để tôi thấy cả những lúc yếu đuối và mỏi mệt nhất.
Tôi thầm nghĩ:
“Anh cứ dựa đi, nếu anh cần, em sẽ mãi ở đây.”
Ba năm kết hôn, giữa chúng tôi có không ít khoảnh khắc ấm áp. Nhưng anh chưa bao giờ chính thức nói “anh yêu em”.
Thỉnh thoảng tôi thấy anh xuất hiện trên tạp chí hay bản , tham dự đủ kiểu sự kiện. Bên cạnh các doanh nhân khác thường có vợ đi cùng. Tôi cảm thấy buồn và thiếu tự .
Tôi nghĩ mình là một người vợ ổn nhưng tuyệt đối không phải một phu nhân hào môn giỏi giang.
Tôi chẳng giúp gì được cho anh trên trường. Nghĩ vậy, tôi lại bà nội, nghe bà kể về kỳ lập nghiệp rỡ.
Tôi âm thầm học hỏi xem bà đã biến Tập đoàn Phó thị thành đế chế thế nhưng bà nhìn thấu tư tôi ngay lập tức:
“Làm ăn mệt lắm, con làm gì chứ.”
Tôi thành thật:
“Con muốn giúp A Thành mà.”
Bà mỉm cười:
“Con đã đang giúp nó rồi.”
“Hả?”
“Tính cách con tốt, cảm xúc ổn định, lúc cũng vui . Con là chỗ dựa tinh thần cho nó. Gia đình có nhiều kiểu kết hợp. Một người ra ngoài kiếm tiền, một người giữ lửa trong nhà vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Lời bà khiến tim tôi ấm lại. Tôi cảm thấy, có lẽ mình không phải là kẻ vô dụng.
Hôm đó, bà còn nói:
“Bà thật sự hy vọng hai đứa mãi mãi bên nhau. A Thành là bà tự tay nuôi lớn, nhân phẩm rất tốt, chắc chắn sẽ là một người chồng và người cha có trách nhiệm.”
Bạc đầu bên nhau, một điều thật đẹp biết bao. Nhưng đúng lúc tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi thì chuyện bất lại xảy ra.