Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Hôn Ước Đẫm Máu

Ta lưu lạc dân gian mười năm, nay được đón hồi cung.

Phụ hoàng mẫu hậu vì bù đắp cho ta, đặc cách ban cho quyền tự chọn phò mã.

Các đại thần vì muốn lấy lòng, lần lượt tiến cử vào cung mấy công môn thế gia.

Không ngoại lệ, tất cả đều bị ta từ chối.

Ta đích chỉ muốn chọn thế Bùi gia, Bùi Thanh An, công vừa mới tang thê.

Cũng chính là kẻ năm trước đã hủy với ta, khiến ta rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ.

1

ta đến tìm Bùi Thanh An, Bùi giăng đầy cờ trắng.

Hắn đang ôm linh của thê , quỳ trước linh đường.

Dung mạo như ngọc, phong tư như gió trăng, chỉ là quỳ thôi cũng khiến người ta sinh vài phần ý niệm muốn chà đạp, hủy hoại.

Ta đưa thánh chỉ cho nhân, đứng trên cao xuống hắn.

Hắn quỳ ngay ngắn, dáng vẫn ung dung như cũ.

Ta cúi người, ngồi xuống đệm bên cạnh hắn, giọng khinh bạc, châm chọc:

“Thế nào, không nhận ta nữa ?”

Bùi Thanh An không ta, giọng nhạt:

“Đến đây làm ?”

Ta xoay nhẹ ngón , giọng mang theo ý cười:

“Không có , chỉ là đến tuyên chỉ thôi.”

nhân run rẩy cất lời:

“Trưởng Bùi gia, Bùi Thanh An, đức hạnh cao khiết, dung mạo tuấn tú, xứng làm lương phối.

Nhị công chúa Thiều Quang đoan trang hiền hậu, vang thiên .

người quả trời sinh đôi, trẫm đặc chuẩn chỉ , chọn lành cử hành lễ.”

Bùi Thanh An đột ngột ngẩng đầu ta, tràn đầy phẫn nộ kinh ngạc:

“Ngươi điên rồi ?!”

Ta thẳng vào hắn, thấy ánh ấy ẩn hiện tia hối hận.

Thú .

Ta đứng dậy, chẳng buồn đáp:

“Phò mã, chuẩn bị cho tốt đi.”

toàn màu trắng, tiếng ai nhạc văng vẳng, ngay cả nhân cũng vì người vợ đã mất của hắn mà thương xót.

Mà chẳng bao lâu nữa, công chúa của ta sẽ treo đầy đèn đỏ, tiếng tơ tiếng trúc vang đêm không dứt.

Nghĩ đến đó, ta thấy vui lạ thường.

Ta cười :

“Có Tố Tố chẳng có số may như ta. Ngươi nói xem, có phải là ý trời không?”

Bùi Thanh An bật cười , phẫn nộ qua đi, chỉ sự thản nhiên cùng châm biếm.

xưa ta từng thích nhất dáng nhạt ấy của hắn, mà giờ thấy chán ghét đến cực điểm.

Ta cố ý khích hắn:

“Trước kia Tố Tố cướp của ta, nay nàng chet thảm, chẳng phải là ông trời có ?”

Bùi Thanh An rốt cuộc không giữ nổi phong nhã ôn hòa.

Hắn gần như nghiến răng nói:

“Công chúa Thiều Quang, xin người tự trọng.”

“Tự trọng?” ta cười, “Ta đã sớm không biết viết chữ đó thế nào rồi.”

Ta cúi xuống, nâng cằm hắn bằng đầu ngón , giọng điệu nhẹ bẫng nhưng rõ ràng là uy hiếp:

“Phò mã nên nghĩ cho kỹ, kháng chỉ thì chỉ mất cái đầu. Nhưng đứa con mà vợ ngươi liều mạng sinh ấy… e rằng cũng chẳng sống nổi đâu.”

Ta chăm chú hắn, mặt đó, là thú .

2

đại của ta Bùi Thanh An, công chúa tràn ngập rực rỡ.

Đến đêm động phòng hoa chúc, hắn đã chẳng kiên nhẫn.

Ta cười:

“Bùi gấp thế, ta đâu có trốn.”

Hắn nghiêng đầu, ánh chán ghét.

Ta cầm chung hợp cẩn rượu trên bàn, đưa cho hắn:

“Bùi , ta chàng cùng uống.”

Hắn cười nhạt, đổ hết rượu xuống đất:

“Rượu hợp cẩn? Giữa ta ngươi, có mà xứng.”

“Đêm động phòng, chính ngôn thuận, không xứng?”

Hắn mỉa mai:

“Ôn nhu hiền thục, vang thiên , Công chúa Thiều Quang, quả người diễn vở kịch quá hay.”

Biết ta đang diễn?

Xem vai diễn này ta vẫn diễn chưa đủ rồi.

Ta bật cười , không che giấu:

“Vẫn là Bùi hiểu ta nhất. Dù cũng đã cùng nhau lớn lên mười năm, thanh mai trúc mã mà.”

“Vậy chàng đoán xem, ta làm nữa?”

Lời vừa dứt, thân thể Bùi Thanh An liền run rẩy, mất kiểm soát.

Hắn trợn :

“Ngươi… ngươi dược ta?”

Ta vỗ , nhịp điệu chậm rãi:

, …”

Bùi Thanh An ngã xuống.

ánh hắn cuộn đầy phẫn nộ, không tự chủ xé rách y phục của chính mình, gương mặt cố gắng kìm nén.

Ta cúi người, chạm vào gò má hắn, giọng như gió thoảng:

“Nhuyễn cân tán, thêm ít xuân dược… Bùi thấy thế nào?”

3

“Bùi Gia Hy, ngươi khiến ta ghê tởm.”

Đó là câu đầu tiên hắn nói khi tỉnh dậy, bị ta trói chặt trên giường.

Nghe đến cái tên ấy, ta khựng .

năm rồi, lần đầu tiên có người gọi ta như thế.

Cái tên này, khiến ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Gia Hy, dâu nhà Bùi.

Ta là con bé ăn mày hắn nhặt về, là tiểu tức được Bùi phu nhân nuôi lớn.

Ta xé áo hắn, cười nhạt:

“Bùi đã nhớ cái tên này, vậy nên càng nên thực hiện ước cùng ta.”

Hắn cố gắng giãy giụa, thở dốc, giọng khàn khàn:

“Đừng hòng…”

Đôi mày của hắn ngập tràn phẫn nộ, như thể muốn đá ta khỏi người mình.

Nhưng sức lực kia… chẳng khác nào con kiến bò.

Không hổ là tài được Bùi gia dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, thanh mà xa cáchm ngay cả lúc mắng người cũng vẫn cao quý.

“Công chúa Thiều Quang,” hắn cắn răng, giọng nghẹn, “ta là kẻ thủ tiết cho vợ đã mất, xin người nể tình mà buông tha.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương