Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Người trong thôn bắt tụ lại. Tiểu muội sợ hãi, hỏi ta:

“Tỷ tỷ… muội có gây rắc rối tỷ không?”

Ta nắm tay , kéo ra phía , đứng che chắn phía .

Ngay lúc , một bóng người bước ra, chắn ta.

“Chuyện vừa ta thấy rất rõ ràng. Triệu đại , nếu không phục thì mời cùng ta nhà trưởng thôn phân rõ trắng đen, xem xem rốt cuộc là ai sai .”

Triệu đại thoáng chột dạ.

“Ngươi nói thì ai tin, từ nhỏ ngươi đã thiết với Dương Xuân, chắc chắn là thiên vị !”

Ngôn Chiêu giơ tay :

“Ta nguyện tiền đồ của mình ra — nếu ta nói dối nửa câu, thì cả đời tiền đồ của ta tiêu tan! Đại , bà có Tiểu Hổ ra như vậy không?”

Dân làng liền nhao nhao :

“Triệu đại , phát đi! Chẳng bà nói thật sao?”

đó! Nói thật thì sợ gì mà không !”

Triệu đại nhìn quanh, tức tối phẩy tay:

“Xéo xéo xéo! Một đám chỉ biết nói móc người khác!”

Dứt liền đứng phắt dậy, phủi bụi, ôm Tiểu Hổ bỏ đi.

Vừa đi được vài bước, quay lại nhổ một ngụm nước bọt về phía chúng ta.

10

Đám đông tản đi, Ngôn Chiêu quay lại nhìn ta.

“Các người không sao chứ? Xin lỗi, ban nãy ta không ra giúp muội”

Ta lập tức thấy căng thẳng, thấp giọng trách:

“Ngươi xen làm gì? Việc đâu liên quan ngươi? Tiền đồ là thứ có thể tùy tiện đem ra thốt sao!”

Hắn không ra là đúng.

Giờ phận của ta miễn cưỡng coi là một quả phụ.

Người xưa có câu: “Cửa quả phụ, thị phi ”.

Khi xưa ta và Ngôn Chiêu thiết, mọi người thấy chúng ta gần gũi không nói gì.

Nhưng giờ mà hắn tùy tiện nhúng tay chuyện của ta, chẳng khác nào dâng đàm tiếu thiên hạ.

Ngôn Chiêu, ngươi có hiểu không? Ta và ngươi không giống nhau. Về đừng xen việc của ta nữa, danh tiếng của cả hai chúng ta đều chẳng tốt gì đâu.”

Ta kéo tay tiểu muội định rời đi, thì cảm thấy nơi tay áo như bị người giữ lại.

Cúi nhìn, thấy ngón tay thon dài của hắn đang nắm vạt tay áo ta, chưa hề chạm da thịt.

Thế nhưng nơi lại nóng như thiêu đốt.

“Dương Xuân Nhi, danh tiếng… sao có thể quan trọng bằng muội.”

[ – .]

Tiểu muội đứng bên cười hì hì, nhại lại hắn:

“Tỷ tỷ, danh tiếng không quan trọng bằng muội đâu~”

Ta vội đưa tay bịt miệng , trừng mắt với hắn:

trẻ con mà ngươi nói cái gì linh tinh vậy!”

Ta chẳng nghe thêm nữa, không nhìn hắn thêm lần nào, vội vàng kéo tiểu muội xe bò mà rời đi.

sạp thịt, lòng ta vẫn rối loạn, không cách nào tĩnh tâm được.

Hắn sao có thể nói ra những như thế…

Sao hắn lại có thể… thích ta?

giờ hắn chưa từng nói gì cả.

“Hay là… do tỷ từng có hôn ước với ca ca, nên huynh không nói?”

Tiếng của tiểu muội kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ. Lúc phát hiện bản vừa lỡ , để tuột hết tâm tư trong lòng ra ngoài.

“Con nít ranh như ngươi, biết gì mà nói!”

“Muội thấy Ngôn Chiêu ca ca là người rất tốt. Khi tỷ có hôn ước, huynh không để tỷ khó xử, giấu tình cảm trong lòng. Nay thấy hôn sự gần như đã dứt, huynh lập tức thổ lộ, không chút do dự.”

Lòng ta run, không muốn nghĩ thêm nữa.

Đưa tay điểm nhẹ giữa chân mày của .

“Hôm nay muội bị sao thế, hung hăng vậy? Bình thường nhát gan lắm mà. May là muội thắng, lỡ thua bị thương thì sao?”

Tiểu muội ban cúi nhận lỗi, nhưng nghe đoạn lại ngẩng , mắt sáng rực, tràn đầy chiến ý.

muội sẽ luyện giỏi, không để bị thương. Ai nói tỷ tỷ khó nghe, muội sẽ đánh ngã hết!”

nữa, lần muốn đánh thì đừng có người lớn. Rình lúc hắn đi một mình, một tay bóp cổ, một tay đánh tới tấp.”

Tiểu muội bật cười khúc khích, mắt cong cong như trăng non:

“Muội nhớ ~”

Toàn là kinh nghiệm thực chiến cả đấy, hồi nhỏ ta toàn làm vậy mà nên .

11

Gần đây, Ngôn Chiêu xuất hiện trong cuộc sống của ta với tần suất ngày càng .

Tựa như bất kể ta đi đâu, quay lại có thể bắt gặp hắn vậy.

Ta tiện miệng nói chuyện với mẹ:

“Ngôn Chiêu dạo nhà ta có hơi không? Ba ngày hai lượt lại thấy .”

Mẹ ta bật cười:

“Hai đứa vốn dĩ từ nhỏ đã thế, đã hơn mười năm , sao giờ con ngộ ra?”

Lúc ta chợt tỉnh, thì ra không hắn hơn, mà là… ánh mắt ta bắt dừng lại trên người hắn hơn.

Hôm đó ta cùng mẹ ra vườn trồng rau, đưa tay giỏ cây giống,

vô tình chạm cánh tay bà, chỉ nghe bà “á” khe một tiếng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tùy chỉnh
Danh sách chương