Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Còn con, cố gắng cả đời, nhiều lắm lo nổi cho Tiểu Vỹ một căn nhà hơn trăm mét vuông.”
“Haiz… giá mà con là con gái ruột tổng giám đốc thì hay mấy. Lúc con nhất định sẽ mua đảo cho Tiểu Vỹ, để em ấy sống một đời như tiên.”
La Hà chép miệng liên tục.
Có vẻ như bà ta bị tôi kéo vào giấc mộng mà tôi cố tình vẽ ra.
Một lúc sau, bà ta lẩm bẩm:
“Ừ nhỉ…”
như nhớ ra điều , ánh bỗng mở to.
“Đình Đình, nếu con sự là thiên kim nhà giàu… con sự sẵn sàng chi tiền vì Tiểu Vỹ sao?”
Tôi buột miệng đáp:
“Đương nhiên !”
“ là… con đâu có cái phúc phần làm thiên kim như Tình Tình đâu.”
La Hà im lặng.
Bà ta từng câu từng chữ tôi nói mà chẳng còn tâm trí đáp .
Từ về sau, mỗi lời bà ta nói ra đều thiếu tập trung, ánh đầy suy tính, như đang cân nhắc điều rất quan trọng.
Tôi hiểu — mồi câu thả, cá mắc câu.
Giờ còn chờ thời cơ, giăng lưới.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi đang chuẩn bị đi làm thì bị La Hà chặn .
Quầng thâm bà ta ràng dọa , giống như cả đêm không ngủ, trong đầu đang giằng co một chuyện cực kỳ khó quyết.
Cuối cùng, bà ta hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm.
Và nói ra sự .
“Đình Đình à, mẹ nói con nhé… con là con ruột Vân Bằng!”
Tôi trợn tròn , ánh nhìn đầy kinh ngạc, như thể không tin nổi những thấy.
“Mẹ… mẹ đừng đùa kiểu ! Mẹ đối xử con tốt như vậy, mẹ là mẹ ruột mà con cảm thấy mẹ còn tốt hơn cả mẹ ruột. Làm sao con không phải con ruột mẹ chứ?”
Miệng ngọt một chút luôn có lợi.
La Hà câu , sắc liền dịu hẳn, đầy đắc ý:
“Con gái ngoan! Mẹ không lừa con đâu. Lúc con sinh ra, y tá trong bệnh viện bế con Tình Tình. một cái là trôi qua mười tám năm…Trước mẹ không , mãi lúc con đi khám sức khỏe trước kỳ thi đại học, xét nghiệm m.á.u phát hiện hai mẹ con không có quan hệ huyết thống.”
“Mẹ điều tra rất lâu lần ra được danh tính ruột con.”
nói, bà ta lấy ra một xấp tài liệu.
“ là giấy chứng sinh Tình Tình, giấy chẩn đoán bệnh tim bẩm sinh, còn là chiếc khóa bình an mà mẹ ruột con để khi con sinh. Hồi mẹ còn tưởng y tá đeo , giờ là… ôm con ta .”
Nói , bà ta hơi chần chừ ngẩng lên nhìn tôi.
“Đình Đình, con nhận mẹ ruột … sẽ không quên mẹ đâu đúng không?”
Tôi không trả lời ngay, nhẹ nhàng gạt xấp tài liệu qua một bên, nhìn thẳng vào bà ta, kiên định nói:
“Mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ con.”
“Con không nhận ai khác đâu, nhận mẹ thôi!”
“Con tin cần con cố gắng kiếm tiền, vẫn có thể cho mẹ và em trai sống cuộc đời tốt đẹp.”
La Hà cảm động rơi nước .
“Con gái ngoan! Mẹ ngay con là đứa hiếu thảo mà! Nhưng mà chuyện nhận ruột vẫn phải nhận, không nói nữa! Mẹ đi cùng con tới công ty, nói mọi chuyện ruột con!”
La Hà hùng hổ dẫn tôi công ty.
văn phòng chủ tịch, phát hiện bên trong không có ai ngoài Tình Tình đang ngồi ung dung uống cà phê.
Thấy hai chúng tôi cùng xuất hiện, sắc ta lập tức thay đổi.
“Các muốn làm ?”
La Hà chẳng thèm liếc ta một cái, lạnh lùng nhả ra chữ:
“Nhận thân.”
Tình Tình ngơ ngác vài giây hoàn hồn .
ta hoảng loạn sự.
Khuôn vốn còn giữ chút kiêu ngạo nay lập tức trắng bệch.
“Nhận thân? Nhận cái mà nhận?! Mẹ… chẳng phải mẹ hứa sẽ đứng về phía con sao? Nếu mẹ dẫn Hà Đình Đình đi nhận ruột… vậy con thì sao? Con là con ruột mẹ mà!”
La Hà giận dữ hất tay ta ra.
“ còn dám nói là con tao? Tao không có đứa con nào như ! ràng trước nói …”
Nói , bà ta như sực nhớ ra tôi vẫn còn đứng bên cạnh.
“Thôi! Không nói nữa! cần nhớ, giờ tao có một đứa con gái — là Đình Đình!”
Nhìn thấy La Hà nghiêm , cứng rắn không chút d.a.o động, Tình Tình hiểu rằng dù có cầu xin chẳng thay đổi được nữa.
ta trừng , tức mức đỏ gay, gằn giọng hét lên:
“Hà Đình Đình? Nó mà xứng sao?”
“Một con nhà quê không xấu hổ, đòi so tôi à?”
La Hà lập tức nổi nóng, bảo vệ tôi ngay:
“Không được phép nói Đình Đình như thế! Con bé rất tốt! Nó tốt tao còn hơn gấp trăm lần!”
Tình Tình cười khẩy, như thể một chuyện nực cười nhất đời.
Nhưng đang cười… nước tuôn xuống má.
“Tôi có không vậy? Giờ bà còn khen nó trước tôi?”