Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm thứ sau khi tôi hôn với tổng tài chồng .
Anh lại đem lòng yêu cô trợ lý nhỏ từng cứu mạng .
Anh mua cho cô ấy đầy thành phố hoa tươi, dùng flycam viết tên cô ấy trên trời để công khai tỏ tình.
Anh dung túng để cô nhắn tin khiêu khích tôi:
“Trong tình , người không được yêu mới là kẻ thứ .”
“Cô Tần, cô đấu không lại tôi đâu, tôi thấy hơi tội cho cô nữa.”
…
Cho đến một , anh bắt gặp tôi cùng một người đàn ông trẻ tuổi ra khách sạn.
Anh tức giận điện:
“Tần Tinh, em tìm bồ nhí à?”
Nhưng anh đâu , tôi lấy anh khi xưa là để tránh khỏi người anh nuôi bệnh hoạn từng muốn cưỡng ép tôi tám năm trước.
Và giờ , người anh nuôi bệnh hoạn đó đang ôm tôi lòng, dập máy cuộc của anh.
“Anh sủa cái gì vậy?”
“Người không được yêu mới là kẻ thứ .”
1
Chỉ ký được dự án, lại trùng đúng sinh nhật tôi.
Trong phòng toàn lãnh đạo cấp cao của công ty, ai nhìn anh và cô trợ lý nhỏ thân mật.
“Làm thế? Đau dạ dày à?”
Người đàn ông tựa ghế, đưa tay xoa nhẹ bụng cô .
“Ừ… anh mà, em…”
Giọng cô nhỏ nhẹ như muỗi kêu, Chỉ khẽ cười, cúi nhỏ với cô:
“ đó anh mà.”
“Ngoan chút, sắp xong .”
tôi – nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật này – lại ngồi đối diện họ.
Gắp miếng đồ ăn miệng, chẳng nhận được mùi vị gì.
2
“Vợ tổng giám đốc ở mà đám kia toàn bám lấy con trợ lý?”
“Con trợ lý đó chẳng phải là tiểu tam ?”
“Hừ, tôi thấy chẳng mấy năm nữa, con trợ lý đó chắc chắn sẽ làm bà chủ.”
“ vợ tổng giám đốc, nhìn cái dáng vẻ ai oán kia…”
Cuộc trò chuyện chấm dứt ngay khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi giả vờ không nghe thấy, đi đến bồn rửa tay, nhìn trong gương.
Gần tôi quả thật tiều tụy hơn nhiều. Đêm qua tôi ngồi trên sofa chờ Chỉ, chờ đến nửa đêm mới thấy anh , cổ đầy dấu hôn đỏ chót.
tháng trước, anh đi công tác gặp động đất.
Chính cô trợ lý mới làm không lâu đã cứu anh, từ hôm đó mọi thứ đều đổi khác.
Anh say rượu, tựa vai tôi tên cô .
Điện thoại đầy tin nhắn gửi cho cô .
Ngay cả kỷ niệm hôn vốn luôn coi trọng, anh qua chỉ để dỗ dành cô trợ lý đang khó chịu vì đến kỳ.
Tôi nhận ra có lẽ anh đã chán, tối qua tôi ép anh trả lời liệu có muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này không.
Anh quay đi, trêu chọc vén mái tóc tôi.
“Ly hôn?”
“Em nỡ à?”
3
Tôi lại lý do hôn với anh.
Chỉ là để khiến một kẻ điên kia từ .
Không vì , đến lượt Chỉ lại thành ra là tôi không nỡ anh.
Khi tôi quay lại phòng tiệc, khách đã lác đác ra .
Tôi đi thẳng đến trước Chỉ, ngẩng hỏi:
“ Chỉ, tối nay anh có thể đưa tôi không?”
là câu tiên tôi với anh trong hôm nay. Trước chúng tôi không như vậy, anh từng đối xử với tôi khá dịu dàng.
Người đàn ông cúi mắt nhìn tôi một lúc lâu, vừa lấy chìa khóa xe ra thì cô bên cạnh đã :
“ Chỉ, em đau bụng quá.”
“Anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
mắt anh đặt trên người tôi lập tức biến mất, quay sang dịu giọng dỗ dành cô :
“Được.”
“Em chịu khó nhé.”
…
Khách chưa đi hết, tất cả đều nhìn tôi với mắt chế giễu.
Cô kia chủ động khoác tay anh.
Nhân lúc anh không để ý, cô lè lưỡi trêu tôi.
Tôi thở dài, cúi nhìn điện thoại.
Trong đó có hai tin nhắn đã nằm yên hơn nửa tiếng chưa được trả lời.
“Tinh Tinh, anh .”
“Em có anh không?”
4
Thật lòng mà , trong mười sáu năm Tần Khiển chưa từng tỏ tình với tôi, tôi vẫn rất thích anh ấy.
Anh đẹp trai, học giỏi, quan trọng nhất là cực kỳ cưng chiều tôi.
Đến mức tôi thường quên mất là con nuôi, giữa chúng tôi không hề có quan hệ máu mủ.
Cho đến khi anh chặn tôi trong phòng dụng cụ thể thao, cúi xuống hôn nhẹ cổ tôi.
Anh đã sớm dành cho tôi thứ tình không nên có với một “em ”.
Tôi phát hiện anh rửa ra đầy một hộp ảnh của tôi.
Đối diện ảnh của tôi… làm những chuyện đó.
ông nội tức đến nỗi huyết áp tăng vọt, đánh gãy một xương sườn của anh.
Ngay lập tức gửi anh ra nước ngoài du học.
Một đi là tám năm, tôi tránh anh suốt tám năm. Trong thời gian đó anh gửi tin nhắn thế nào tôi không trả lời.
Cho đến khi anh xuất hiện trước tôi.
5
Đèn xe Maybach chói mắt.
Trên đường lất phất mưa, vốn dĩ tôi đã tài xế đến đón.
tôi thấy người trong xe.
Khoảnh khắc ấy, tôi giác như cả linh hồn run .
Tôi vẫn buổi chiều tám năm trước, anh đưa tôi phòng dụng cụ thể thao, hôn tôi ở đâu, hôn như thế nào.
Hơi thở của anh quá mạnh, hòa lẫn với mùi hoa hoè đặc trưng trên người anh.
Tôi không hiểu anh lại trở nên như vậy, chỉ là tôi sợ mắt như muốn nuốt chửng tôi đó.
Tôi đẩy anh ra, giá để dụng cụ đổ xuống.
Anh lao đến che cho tôi, bị đè bên dưới.
Tôi không quay lại, chạy thẳng, cho đến khi trời lặn, anh mới được thầy giáo đi ngang cứu ra.
Lần gặp cuối cùng giữa tôi và anh thúc đột ngột như thế.
là hiện tại tôi đang ngồi trên ghế phụ xe anh.
Tôi không thể trốn thoát.
6
“ là xe nhà em à?”
“Anh đánh ngất tài xế nhà em ?”
Tôi thở dài, hỏi anh.
Anh tựa người vô lăng, mỉm cười với tôi.
“Thông minh lắm.”
…
“Anh.”
“ anh lại ?”
là lần tiên sau tám năm tôi nhìn kỹ anh.
Anh thực ra không thay đổi nhiều, chỉ là đường nét sắc sảo hơn, mắt sâu hơn, vẫn đẹp trai như trước. Nhưng trong nhìn hướng tôi vẫn chan chứa nụ cười dịu dàng…
Như thể muốn dìm chết người trong đó.
“Tìm em.”
Anh đưa ra câu trả lời tôi đã đoán trước.
Tay anh đặt trên vô lăng, thong thả :
“Nghe em hôn .”
“ cưới hôm đó anh định cướp dâu, tiếc là đã mấy tên lưu manh địa phương, đánh gãy chân anh.”
“Không kịp, nhưng mỗi anh đều em.”
“Em anh em đến mức nào không?”
Anh nghiêng nhìn tôi, vẫn là mắt ấy.
Tôi sợ hãi, giác anh sẽ dùng bóng đêm bao trùm lấy tôi, chiếm đoạt từng tấc da thịt của tôi.
Cho đến khi gương anh bất chợt phóng to trước mắt.
Anh đặt một nụ hôn môi tôi.
“Tinh Tinh, để anh đổi cách theo đuổi em, được không?”