Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tô Mộ Tuyết ngồi xuống cạnh ta, dịu dàng gắp một miếng điểm tâm cho ta, cười nói:
“Muội muội sao có thể quên đại ân đại đức của tỷ tỷ chứ?”
“Khi hưởng phúc cũng không quên cầu xin cho tỷ một ân huệ.”
“ nào? Trắc của Định Hoài Vương, có thích không?”
Ta ngẩng lên, đối diện với vị vương gia nhãn, hắn đang nhìn chằm chằm ta, ánh mắt dính đầy vẻ dâm tà ghê tởm.
Tô Mộ Tuyết che miệng cười:
“Muội xem, hắn rất thích tỷ tỷ đấy.
phủ rồi, định sẽ sủng ái tỷ lắm.”
“Vương phủ của hắn phú quý vô song, tỷ đúng là có phúc!”
Định Hoài Vương—
Một tàn phế, vô năng trên giường.
Nhưng vẫn hết lần đến lần khác rước thiếp , từng người từng người bị vứt ra bãi tha ma.
Con gái nhà quyền quý cũng tránh hắn như tránh rắn rết.
Nhưng muốn kéo hắn phe mình, giúp Thái tử củng cố binh quyền, Hoàng hậu đã đẩy ta ra vật hi sinh.
Vừa giúp Tô Mộ Tuyết hả giận, vừa nâng đỡ Thái tử, còn tiện tay trả lại ân của Hoàng đối với thân ta.
Ba mũi tên trúng một đích—quả nhiên ác không thẹn là chủ hậu cung.
Hoàng đế không biết sao?
Hắn chìm đắm trong sắc, nào buồn phí tâm một con kiến hôi như ta.
Hoàng hậu và Tô Mộ Tuyết khẽ liếc nhau, khẽ nhếch môi đầy đắc ý.
Nhưng trước khi nụ cười kịp nở rộng—
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên:
“MẶT CỦA HOÀNG HẬU!”
15
Nụ cười của Hoàng hậu đông cứng trên môi.
Từng tấc da thịt khô nứt, lở loét, bung ra.
Máu chảy ròng ròng, nhầy nhụa gương mặt.
Bữa yến tiệc vốn đang náo nhiệt, bỗng chốc trở thành một mớ hỗn loạn—
Thái y bận rộn cấp cứu, cung nhân hốt hoảng chạy tứ phía.
Nhưng tất người tham gia yến tiệc,
Hoàng hậu trúng ,
bị giữ lại trong cung để điều tra.
Chưa đầy nửa canh giờ, Thái y đã tra xét y , phát hiện—
“Trụ Nhan , nếu uống cùng rượu, sẽ biến thành kịch .”
Không cố hạ —
Là do chính Tô Mộ Tuyết dùng thuốc không cẩn thận,
Là do Hoàng hậu nóng lòng ham sắc, dùng quá liều lại uống thêm rượu.
Hoàng hậu hận không thể giết sạch những chứng kiến bộ dạng nhếch nhác thảm hại của bà ta.
Nhưng quá nhiều quan phu nhân có mặt hôm nay, Hoàng đế trọng danh tiếng, không cho phép.
Sau khi mọi người được cho ,
Chỉ còn lại một mình Tô Mộ Tuyết bị Hoàng hậu giữ lại.
Nàng ta đã từ “ứng viên Thái tử ”,
Biến thành một con tù nhân chờ bị dày vò để phát tiết.
Nơi nàng ta sắp đến, không phải ngôi vị tôn quý vạn người kính ngưỡng—
Mà là vũng bùn đen của sự nhục nhã.
Khi ta rời khỏi cung, ta cờ chạm mặt An Vương đang ngồi trên xe lăn.
Ta vội vàng chạy tránh đi, nhưng hắn lại đưa tay chặn ta lại dưới hành lang.
Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh:
“Thấy huynh mà không chào à?
Muốn ta véo lỗ tai ngươi không?”
Ta le lưỡi, mặt quỷ, nghịch ngợm nói:
“Bọn họ gọi huynh là ‘chó què chết tiệt’.
là Thái tử, hắn gọi huynh nhiều .
Có bản lĩnh đi véo tai hắn đi!”
Ánh mắt lạnh như băng của Tứ huynh khẽ động, khẽ cong khóe môi:
“Hắn à? Nếu ta động tay, sẽ không phải véo tai, mà là vặn gãy cổ hắn.”
Hoàng đế yêu trưởng tử, bách tính thương con út.
Ta không có gia tộc chống lưng, hắn cũng không phải con trưởng.
Bởi vậy, khi hắn từ chiến trở , hắn học cách ẩn nhẫn mà sinh tồn.
Bạch gia quân bị tiêu diệt,
Hắn bị phế hai chân,
Hoàng hậu mới chịu buông lỏng cảnh giác với hắn.
Hoàng đế trọng danh tiếng và sinh, không quan tâm đến sự sống chết của một phế tật.
Ta và hắn, là những dư thừa trong thiên hạ .
Hắn thấy ta thần, liền gõ nhẹ lên đầu ta, nhét tay ta một túi hạt:
“Đừng để Lục chịu đói.”
“Không giải quyết được tìm huynh.”
Ta lắc đầu:
“Thù của mình, nên tự mình báo.”
“Đại huynh, Nhị tỷ, Tam huynh và huynh—
mà không như vậy?”
“Chúng ta có con đường riêng phải đi.”
“Nên nói gì đây? Nói rằng hãy bảo trọng chính mình mới phải.”
Gió đêm nổi lên, chuông gió dưới hành lang leng keng vang vọng—
Nghe như tiếng tử thần gõ cửa Hoàng và Hầu phủ.
Vừa bước cửa Hầu phủ, một cái bạt tai của Tô Ninh giáng xuống.
16
Ta tránh kịp, khiến Tô Ninh vồ hụt, hắn giận đến mức thẹn quá hóa giận, rống lên:
“Là ngươi bày mưu đúng không?!
Ngươi biết rõ Trụ Nhan có , nhưng cố không nói, hại muội muội ngươi thân bại danh liệt, đúng không?”
Ta giơ tay bất lực, giọng điệu vô tội:
“Chuyện mà biết được?
Hầu gia ngài là người từng trải, dọc ngang chốn kinh thành bao năm còn không biết,
Một nha đầu nông thôn như ta sao mà biết chứ?”
Hắn bị ta chẹn họng, thời không nói ra lời.
Mãi lâu sau, hắn mới kiềm nén cơn giận, lạnh giọng ép ta:
“Nếu ngươi chịu nhận tội, nói với Hoàng hậu rằng ngươi đã lén tráo đổi Trụ Nhan của Mộ Tuyết,
Ta có thể nể ngươi biết điều, cho ngươi một tiền đồ sáng lạn.”
Ta lắc đầu, dứt khoát từ chối:
“An Vương cũng đâu tệ,
Hầu gia không ưa hắn, chứ ta lại thấy hắn rất ổn.
Một tiền đồ như vậy, sao Hầu gia không ban cho ta nữa?”
“Ngươi…”
“Thay tính kế ta, chi bằng mau đi cầu xin Thái tử cứu lấy ái của ngài đi.
Chậm thêm một chút, chỉ sợ sau khi chịu hình, ngay mạng cũng không còn.”
“Rầm!”
Tống Dao Chi vừa chạy đến nghe thấy vậy, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Bà ta run giọng :
“Mộ Tuyết… Mộ Tuyết nào rồi?”
Ta cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng như tuyết:
“Trụ Nhan của nàng ta đã hủy hoại gương mặt Hoàng hậu.
Nghe đâu, Hoàng hậu đã nói muốn chặt đầu nàng ta, lăn trên đất đá bóng đá.”
“Phụt!”
Tống Dao Chi phun ra một ngụm máu, rồi mới bật lên tiếng hét thê thảm.
Đâm bằng dao, không đau bằng dùng thân cắt thịt.
Năm , khi đệ đệ ta chết thảm trong bụng mẹ,
thân ta và ta đã hiểu điều .
Nhát dao đầu tiên , ta coi như trả lại cho Tống Dao Chi.
Hầu phủ một trận náo loạn.
Tô Ninh an ủi Tống Dao Chi.
Tống Dao Chi khóc lóc vật vã.
Tô Chiêu Nguyên vừa trở liền mắng chửi.
Quá ồn ào, ta chẳng thèm nhìn thêm.
Ta xoay người rời đi, đến viện lão phu nhân, bưng chén trà, mỉm cười kể cho bà ta nghe tin tốt .
Lão phu nhân quá yếu ớt, run rẩy một hồi, lại nôn ra một búng máu già.
Hồ ma ma vội vàng chạy đi cầu xin Tô Ninh mời Thái y.
Nhưng chẳng bao lâu, bà ta xám mặt trở lại.
Ta cười :
“Sao rồi? Thái y sắp đến chưa?”
Hồ ma ma lắc đầu, giọng như đưa đám:
“Hầu gia nói, trong phủ đã đủ hỗn loạn rồi, Mộ Tuyết còn chưa biết sống chết nào,
Lão phu nhân đừng có giả vờ bệnh nặng để gây thêm phiền phức.”
Toàn thân lão phu nhân cứng đờ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Ta mỉm cười, dịu dàng dốc miệng bà ta một ngụm nhân sâm thang nóng hổi:
“Đừng chứ?
Mới có chút xíu mà đã muốn chết sao?”
“Hại người sống lâu.
Ta muốn bà phải sống đến giây phút cuối cùng, tận mắt chứng kiến Tô gia sụp đổ!”
17
Thái tử cầu xin, Tô Mộ Tuyết chỉ bị đánh ba mươi trượng, sau bị quăng Hầu phủ.
Máu me đầy người, nhưng nàng ta vẫn không quên danh vị Thái tử .
Nàng ta kéo lấy tay áo Thái tử, hơi thở mong manh:
“Nương nương… còn giận ta không?”
Nàng ta miệng cứng, vẫn khăng khăng nói mình không biết gì .
Nhưng đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ta—
Sau khi bị rút móng tay ra, đã run rẩy khai hết:
“ nói rằng, để Hoàng hậu thấy hiệu quả nhanh chóng,
Cho nàng ta tư cách cung yến, nên đã tăng liều lượng thuốc lên gấp đôi.
Nô tỳ từng , có gây hại cho Hoàng hậu hay không.”
“ nói…
Chờ khi nàng ta trở thành Thái tử , mục đích đã đạt được,
việc Hoàng hậu có bị hủy dung hay không, liên quan gì đến nàng ta?”
Hoàng hậu phát điên.
Đập vỡ gương đồng,
Ném hòm trang điểm,
Đánh chết thị ngay trước cửa cung.
Nếu không phải Thái tử quỳ gối cầu xin,
Nàng ta đã lột sạch da Tô Mộ Tuyết.
Nhưng dù , Hoàng hậu cũng không thể nào để Đông Cung nữa.
Thái tử né tránh ánh mắt tha thiết của Tô Mộ Tuyết, rút tay ra khỏi tay nàng ta.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói:
“Chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Những chuyện khác, sau hãy nói.”
Rồi hắn xoay người rời đi, chẳng buồn ngoảnh lại.
Cũng mang theo tia hy vọng cuối cùng của Tô Mộ Tuyết.
Tống Dao Chi ngồi trong phòng của Tô Mộ Tuyết suốt một ngày.
Lục báo tin:
“Bắt chước ta, bắt chước ta, bụng to bức cung!”
Lão phu nhân trợn trừng mắt, còn khiếp sợ hơn gặp quỷ.
Ta cười bà ta:
“Bức cung sao?
Bà ta nghĩ Đông Cung là một chỗ dễ đối phó như thân ta năm xưa à?”
“Bà ta không thông minh.
Chẳng qua thân ta được ngoại tổ che chở quá mức, mới thua thảm như vậy.”
“Tống Dao Chi dùng lại chiêu cũ rồi, sao bà không cười?
Năm xưa bà chẳng phải rất đắc ý bà ta sinh ra cặp song sinh sao?
“Cười đi chứ?”
Lão phu nhân cười còn khó coi hơn khóc.
Ta an ủi bà ta:
“Đừng vội buồn.
Nhi tử và tôn tử của bà vẫn khỏe mạnh mà?
Bọn chúng mới là hưởng lợi nhiều , đáng chết .
Sắp tới sẽ còn chuyện để bà đau lòng hơn nữa.”
Bên trong hậu viện, ta cắt vài cành đơn cắm lọ.
Giả vờ vô ý nói:
“Nam Trấn Vương cũng rộng lượng quá nhỉ?
Ngay thị bên mình cũng đưa lên giường Nam Trấn Vương.”
Hồ ma ma thở dài:
“ còn trẻ, không hiểu nỗi khổ của chủ .
Nam Trấn Vương thực ra chỉ có bề ngoài hào nhoáng.
Năm xưa bà ta bị thương, chỉ sinh được mỗi một vị Quận chúa.”
“Nếu không đưa thị đáng tin cậy lên giường Vương gia,
Chờ khi tử được sinh ra từ bụng thiếp , bà ta mới thật sự phải khóc ròng.”
Ta chớp mắt, :
“Nhưng thị , chắc gì đã sinh được con trai?”
Hồ ma ma cười:
“Chẳng qua là đánh cược vận may thôi.”
“Còn hơn là không có gì.”
“Đủ rồi, đủ rồi!”
“Lọ của lão phu nhân không chứa nổi nữa đâu!”
Ta ôm một bó lớn rời đi, không quay đầu lại.
Phía sau lưng, Tống Dao Chi siết chặt nắm tay,
Hận ý bùng lên trong mắt:
“Ngươi cười quá sớm rồi. Cứ đợi đấy.”
“ Chẳng qua chỉ là chuyện cầu con thôi sao…”
18
Tối hôm , Tô Chiêu Nguyên bị gọi gấp phủ.
Hắn cùng mấy người bàn bạc trong phòng của Tô Ninh một lúc lâu, sau hớn hở ôm một chiếc hộp thuốc rời đi.
Lục gặm một miếng hạt, nheo mắt báo tin:
“Cho Quận chúa, cầu con trai, cầu con trai.”
Ta hài lòng mỉm cười, cúi xuống nhìn lão phu nhân:
“Cá đã cắn câu rồi.”
Nam Trấn Vương sở dĩ coi trọng Tô Chiêu Nguyên, chẳng qua quan hệ giữa Tô Mộ Tuyết và Thái tử.
Nhưng nay Hoàng hậu đã chuyển đối tượng, đặt danh phận Thái tử lên hai người—
Một là trưởng của Đại tướng quân,
Một là cháu gái trưởng của Thái phó.
Một người cương trực, một người nhu mì,
Nhưng hai có xuất thân vượt xa Tô Mộ Tuyết, có giá trị lợi dụng cao hơn.