Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
So với tôi đang hoảng loạn trong lòng, giọng Cố Triết vang lên lại lạnh lùng như ra lệnh: “Lên giường nằm. Kéo áo lên. Tụt quần .”
Tôi cắn răng, nhất quyết không buông tay.
“ người em, chỗ nào mà tôi chưa thấy . Còn xấu hổ cái gì ?”
Thấy tôi không nghe lời khuyên, Cố Triết dứt khoát ra tay.
Không được! Toàn thân tôi giãy dụa như con giun bị dội nước sôi.
tĩnh quá lớn khiến mẹ tôi giật mình, bà vội bước vào.
Vừa đúng thấy cảnh tôi cố gắng giằng ra khỏi tay Cố Triết, gương mặt đỏ bừng, sống chết muốn bò khỏi giường khám.
Bà lập tức quát lớn:“Con bé này! Xấu hổ cái gì chứ? Đối với bác sĩ thì có phân biệt nam nữ gì , họ chỉ đang giúp con khám bệnh thôi!”
Nói xong, bà bước nhanh đến, đè vai tôi : “Bác sĩ Cố, mau kiểm tra Tuyết Vi đi.”
“Tôi muốn đổi bác sĩ khác!” tôi khàn giọng hét lên.
“Đây là bệnh viện khó đặt lịch nhất đấy! Mẹ phải canh điện thoại suốt ba mới lấy được số, giờ con nói đổi là đổi à?” Mẹ tôi dập tắt hy vọng cùng của tôi không chút nương tay.
“Với lại, chẳng phải con nói muốn cưới bạn , sống với cậu ta cả đời sao? Giờ con định cứ mang bệnh thế này, để cậu ta phải lo lắng à?”
“Người ta mỗi bận tối tăm mặt mũi, con còn muốn làm phiền thêm sao? Không phải con yêu người ta lắm à?”
Trong lòng tôi, tôi Cố Triết chỉ là giả vờ chia tay, nên dĩ nhiên tôi chưa kể mẹ này. Những gì mẹ đang nói đều là những lời tôi thổ lộ với bà mấy tháng trước, khi tôi anh còn bên nhau.
Những lời thề nguyện cùng nhau đi hết đời, nghe thì cảm thật, nhưng giờ đặt vào hoàn cảnh này, lại khiến cả hai tôi đều cứng mặt.
Cố Triết nghĩ người mẹ nói đến là bạn mới, kẻ đã khiến tôi mang thai.
Còn tôi thì vì hiểu rõ anh đang hiểu lầm, nên càng nghĩ tới cảnh phải giải , đầu càng đau như muốn nổ tung.
Đúng đó, chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Chia tay nên có thể diện…”
Nhạc chuông của Cố Triết, điệp khúc cứ lặp lại vài như vậy.
Thật nhiều oán niệm.
Nếu thực sự buông bỏ được, thì có cần phải lấy bài này làm nhạc chuông không?
Anh bình thản tắt màn hình, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi vô thấy hình nền điện thoại của anh.
Là tấm ảnh chụp chung của tôi.
Chỉ khác là… anh đã chỉnh nó thành trắng đen.
Là đang tưởng niệm mối đã chết giữa tôi sao?
Ngay giây đó, tôi chợt ra…
Cố Triết, người lạnh nhạt nói lời chia tay với tôi, hóa ra lại thật sự coi đó là kết thúc thật.
6
Giờ phút này tôi cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến bộ đồ ngủ “My Melody” .
Đúng ấy, Cố Triết cùng cũng mở miệng cắt ngang lời mẹ tôi: “Bây giờ cần tiến hành kiểm tra, phiền người nhà ra ngoài một lát.”
Thấy tôi đã ngoan ngoãn nằm , mẹ tôi chỉ dặn dò vài rồi bước ra ngoài, kéo kín tấm rèm riêng tư.
Theo tác chậm rãi của tôi, lớp áo được vén lên, đôi to tròn, ngây thơ của Melody cũng theo đó mà hiện ra.
Tôi vốn có cỡ C cup, nên hình ảnh ấy càng thêm chói .
Cố Triết chỉ liếc một cái, giọng lạnh nhạt: “Thị hiếu của bạn hiện tại của em thật khó mà khen nổi.”
Nhân mẹ không có mặt, tôi vội vàng lên giải : “Người mẹ em nói không phải bạn gì hết. Từ đầu đến , em chỉ có một mình anh thôi.”
Cố Triết khẽ hừ một , chẳng buồn đáp.
Gel dẫn được bôi lên bụng tôi, đầu dò lạnh băng trượt làn da trắng mịn.
Tôi chỉ có thể cử mỗi cái miệng, định đánh liều tung đòn hồi sinh cảm xúc: “Cố Triết, biết em đang mang thai con của anh thì sao. Em trễ kinh hai tháng rồi.”
“Tính kỹ thời gian thì đúng vào cái đêm đó của ta.”
“Thật sao?” ánh Cố Triết chẳng hề nhu hòa.
“Đêm đó, chẳng phải ta còn chưa làm đến cùng à?”
Khoác mình chiếc blouse trắng, Cố Triết bất ngờ cúi , thì thầm ngay bên tai tôi.
Hơi thở nóng rẫy lướt vành tai, khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Khoảng cách quá gần, giọng điệu lại mập mờ đến lạ.
Chẳng lẽ… anh định ngay tại đây…
Hàng loạt hình ảnh giới hạn 18+ vụt trong đầu tôi.
7
Ánh tôi cùng cũng giao nhau.
Chỉ là khác biệt ở chỗ, trong tôi là xao bối rối, còn trong anh lại là vùng băng lạnh tĩnh mịch.
Máy siêu âm vang lên kêu kéo dài, Cố Triết nghiêng đầu màn hình, nhướng mày: “Đây là ‘đứa con’ mà em nói sao?”
“Sao vậy? Có gì không đúng à?” tôi lắp bắp.
“Đứa con của em… là hỗn hợp của trân châu, thạch khoai môn pudding à?”
Cố Triết cầm bệnh án, xé toạc trang đầu tiên, rồi đứng dậy viết lại bệnh án nghiêm túc: “Thành thật nói đi, mấy em đã bao nhiêu ly trà sữa rồi?”
“Cũng không nhiều lắm … chỉ là mỗi lần nhớ anh thì em lại một ly thôi.”
Tôi nở nụ cười gượng gạo.
“Tích nhớ thành bệnh, mà tích lâu thì… hơi nhiều chút.”
Cố Triết chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
“Cũng đúng, em quả là có bản lĩnh.
Người bình thường trà sữa không đến mức rối loạn nội tiết, làm kinh nguyệt chậm hai tháng .”
Sau khi kê đơn thuốc xong, anh tỉ mỉ dặn tôi cách dùng loại hormone, còn không quên dặn dò chi tiết các điều cần chú ý.
Xem ra… anh vẫn còn quan tâm tôi đấy chứ.
Tôi sung sướng nghĩ thầm, đúng là kiểu “miệng thì lạnh, lòng lại mềm”.
đến khi xem phần tổng tiền thuốc, kéo thấy con số 520.13 tệ.
“Năm hai mươi – mười ba… ‘Anh yêu em một đời’ cơ à?”
Trời ơi, đúng là vạn vật hữu linh!
Tôi còn chưa kịp cảm thán, thì đã thấy Cố Triết mặt lạnh, giảm bớt liều lượng một loại thuốc: “Cái này ít cũng không sao.”
Con số đẹp biến mất tức thì…
Thôi vậy, đời là do người tạo.
Lần đầu có thể theo đuổi được anh, thì lần hai tôi cũng làm được.
Dù anh chia tay vì lý do gì, tôi cũng chẳng phạm lỗi gì to tát.
8
Tôi cố ngồi ở hành lang chờ anh tan ca.
Khi anh cởi áo blouse bước ra, lại giả vờ như không thấy tôi.
Tôi gọi với theo: “Cố Triết, anh có ý gì hả?”
Anh quay lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “ ta chia tay rồi.
Cần tôi nhắc lại à?”
Tất nhiên là tôi biết chứ.
Nếu không thì mấy tôi dám ăn vặt bừa bãi ngoài đường.
Nhưng tôi vẫn ưỡn cổ lên, cứng giọng nói: “Anh nói gì cơ? Ly hôn còn có thời gian suy nghĩ lại, chia tay cũng nên có chứ. Giờ em mới bình tĩnh nghĩ thông, em không chấp lý do chia tay của anh.”
“Chia tay còn phải được cả hai đồng ý sao?”
“Ở chỗ em thì phải.” tôi trơ trẽn đáp.
Nghe vậy, biểu cảm của Cố Triết cùng cũng hơi dịu đi: “Lý do của tôi rất chính đáng. Tôi không có nhiều thời gian dành em.”
Anh nói không sai.
Là bác sĩ sản phụ khoa ở trung tâm thành phố, mỗi anh phải khám mổ suốt hơn chục .
đêm đảo lộn, có khi đang ăn tối cùng tôi, chỉ một cuộc gọi khẩn là lập tức chạy đi.
Có bạn là bác sĩ, tôi phải học cách chấp việc sinh nhật bị hoãn vì ca trực.
lễ cũng chẳng mấy khi ở cạnh nhau.
Vì vậy mà tôi đã trách anh không biết bao nhiêu lần.
“Nhưng người em chỉ có anh thôi.”
Tôi kéo tay anh, cố giữ lại chút ấm áp.
Thế nhưng, trước lời tỏ chân thành của tôi, Cố Triết chỉ lạnh lùng hất tay ra: “Những lời này, em để dành mà đi lừa người khác đi. Tôi sẽ không mắc bẫy thêm lần nào .”
“Lừa?”
Tôi sững người.
Anh đang nói… cái gì vậy chứ?
9
Tôi nói toàn lời thật lòng đấy chứ.
Từ khi quen Cố Triết, tôi chưa nghĩ tới gọi đẹp .
Dù sao thì với chỉ số IQ EQ của anh ấy, nếu mà đi làm người mẫu nam thật, chắc tôi cũng chẳng đủ tiền bao nổi.
Tôi lời to thế này, sao có thể lừa dối anh được chứ?
Tôi vừa định mở miệng giải , thì từ xa vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Triết, chiều có cuộc hội chẩn tổng hợp, giờ phải bàn phương án điều trị, anh có rảnh không?”
“Bác sĩ Tô, giờ được rồi.”
Cố Triết không tôi lấy một cái, quay đầu trả lời.
Tôi lén đánh giá “Bác sĩ Tô” kia từ dưới.
Giờ bác sĩ đi làm cũng phải trang điểm à?
Trang điểm nhẹ thôi, nhưng rất tinh tế, tưởng như mặt mộc.
Còn đi giày cao gót chứ?
Lỡ có huống khẩn cấp thì tính sao…
Cô ta cầm hồ sơ bước đến bên Cố Triết, trong tay còn cầm ly giữ nhiệt.
Vừa mở nắp, mùi trà gừng táo đỏ thoang thoảng bay ra.
Hai người đứng cạnh nhau, đúng là tài gái sắc.
Cả hai đều là bác sĩ, cùng bận rộn, cùng chăm sóc sức khỏe bản thân.
Nếu Cố Triết ở bên cô ta, vừa không cần giải vì sao đang hẹn hò lại phải quay về bệnh viện, vừa chẳng phải lo lắng sức khỏe của người kia.
Nói cái gì mà “sợ làm lỡ thời gian của em”, chắc chỉ là cái cớ thôi.
Anh vốn đã không còn muốn ở bên tôi .
Đến khi tôi kịp định thần lại, hai người họ đã đi vào phòng chuẩn bị phẫu thuật.
Cửa bị khóa từ bên trong.
Tôi chỉ biết thất thần rời khỏi bệnh viện.
Không ngờ đến tận chiều tối, tôi lại được điện thoại từ Cố Triết.
Giọng ở đầu dây bên kia là bạn anh: “Tuyết Vi à? Triết say rồi, cứ gọi tên cậu mãi, bảo muốn gặp cậu…”
Gặp tôi á? Đùa hả trời?
Dù nghĩ thế, nhưng cùng tôi vẫn đi.
10
Tôi chưa thấy Cố Triết say rượu bao giờ.
Anh ấy thậm chí chưa say trong đời.
Trong ấn tượng của tôi, anh luôn là người nhã nhặn, điềm đạm, lễ độ.
Không ngờ anh cũng có mất kiểm soát như thế.
Nghe nói anh bị kích gì đó, vừa tan ca liền đi rượu, miệng cứ lẩm bẩm gọi tên tôi.
Tôi thẻ phòng, vừa mở cửa đã bị anh đè giường.
“Tuyết Vi?”
Anh khẽ vuốt ve gương mặt tôi, hơi thở nồng nặc mùi rượu, phả nóng rát lên cổ tôi.
Ban còn là bác sĩ lạnh lùng, giờ lại biến mất tăm rồi?
Anh bóp cằm tôi, bắt tôi ngẩng lên anh, giọng khàn khàn: “Hai tháng , tôi phải cố gắng kìm nén đến mức nào mới không liên lạc với em.”
“Em nói tự do, tôi em đi. Nhưng sao em vẫn phải quay lại quyến rũ tôi?”
Tôi giãy giụa trong vô vọng, cố bật ra : “Tôi quyến rũ anh? Ai bảo chỉ là ‘khám bệnh’? Ai bảo người tôi, chỗ nào anh chưa thấy ?”
Không ngờ Cố Triết lại phản bác thản nhiên: “Hừ, sự xuất hiện của em chẳng phải đã là quyến rũ rồi sao? Em có biết , khi em nằm bàn khám, tôi đã phải cố hết sức để không làm loạn ngay tại chỗ không?”
Anh vừa nói vừa bắt đầu sờ soạng khắp người tôi, áo tôi bị anh vò nhăn nheo.
Tôi tức đến hét lên: “Cố Triết! Anh là đồ cầm thú! Tôi tốt bụng đến chăm anh, mà anh đối xử với tôi thế này à!”
“Anh còn cố thân mật với bác sĩ Tô để chọc tôi ghen đúng không?”
tác của Cố Triết khựng lại, nhưng rồi anh cau mày hỏi: “Bác sĩ Tô? Ai? Bạn em à?”
đến mức này rồi còn giả vờ à…
Thôi được, trời ban cơ hội, không tranh thủ thì phí.
Tôi phải nhân anh say mà moi ra sự thật.
11
Tôi nghiêng đầu tránh né anh, cố giữ khoảng cách: “Cố Triết, thế này nhé. Tôi hỏi, anh trả lời. Nếu trả lời khiến tôi hài lòng, tôi sẽ hôn anh một cái.”
Cố Triết suy nghĩ vài giây, rồi ngơ ngác gật đầu.
Tốt, cắn rồi.
“Anh còn tôi không?”
Đây là quan trọng nhất.
Dù anh lạnh lùng đến thế, tôi vẫn muốn xác .
Nhưng Cố Triết say khướt lại đáp ngay, như thể vừa nghe cười: “ này còn phải hỏi à? Em nghĩ sao?”