Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

05

Một đêm trôi qua, tôi thấy tinh thần phơi phới.

Vấn đề trong thí nghiệm khiến tôi đau đầu bấy lâu, bất ngờ lóe ra một ý tưởng mới.

Nửa tiếng sau, tôi lao thẳng về phòng thí nghiệm, hừng hực khí thế bắt tay làm, xoay người một cái là quăng Đoàn Châu ra sau gáy.

Chẳng mấy chốc, Ôn sư huynh cũng đến.

Anh ấy trông thấy tôi thì ngạc nhiên:

nay là thứ Bảy mà, tôi tưởng em sẽ không đến chứ.”

Tôi không ngẩng đầu lên, vẫn đang chỉnh số liệu:

“Làm sao được, là thứ quan trọng nhất với em, mỗi ngày không được nhìn thấy nó là lại trống trải.”

Tôi nhìn đám số liệu ấy bằng ánh mắt chan chứa thương.

Tốt nghiệp cao học được hay không, đều trông cậy đống dữ liệu thí nghiệm kia cả.

Ôn sư huynh liếc ra ngoài cửa sổ, cười nói:

“Thật sao?”

Tôi thở dài:

“Tiếc là nó không thích em.”

Nhưng không sao, dù thí nghiệm có hành tôi ngàn vạn lần, tôi vẫn nó như đầu.

Ôn sư huynh trêu ghẹo:

“Vậy chắc là do em chưa đủ cố gắng rồi.”

Tôi lườm anh ấy một cái:

“Ôn sư huynh, anh thì có cố làm thí nghiệm thật đấy. Ngoài việc tóc rụng nhiều hơn, anh được gì chưa?”

Câu này hình như chọc trúng chỗ đau của Ôn sư huynh, sắc mặt anh ấy không dễ coi lắm, cũng cúi đầu cắm cúi làm thí nghiệm, cả buổi sáng chẳng nói câu nào với tôi.

Mấy ngày sau đó, tôi tối mắt trong phòng thí nghiệm, cũng không liên lạc với Đoàn Châu.

Đoàn Châu chắc cũng nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ do nữ chính giao, cũng chẳng chủ động liên lạc lại.

Tôi đã sớm đoán trước được điều này cũng chẳng buồn phiền gì.

Bình luận bắt đầu tỏ vẻ cà khịa.

【Tôi biết mà, kiểu gì cũng vậy thôi, trong Đoàn Châu chỉ có nữ chính, làm gì có chuyện đi tìm nữ phụ.】

【Nữ phụ chắc trùm chăn khóc lóc thảm thương lắm ha.】

Thực tế là — nếu không có bình luận lướt qua trước mặt tôi tạo giác tồn tại, tôi đã quên béng Đoàn Châu rồi.

Mãi đến khi thí nghiệm của tôi lại gặp trục trặc, tôi mới nhớ ra có Đoàn Châu.

Không còn cách nào, áp lực mà lớn lên là tôi lại muốn tìm cách giải tỏa.

Tôi gửi nhắn cho anh ấy:

“Anh dạo này có rảnh không?”

Một lúc sau, Đoàn Châu mới lời đúng một chữ:

.”

“Không sao, anh đi, chuyện chính quan trọng hơn,” tôi nhắn thêm một câu,

“À, cho em đi.”

Không ăn được thì ngắm cũng đỡ thèm.

Đoàn Châu hình như thật , tôi chờ nửa tiếng mà vẫn chưa thấy anh ấy lời.

Đúng lúc đó, giáo sư gọi tôi và Ôn sư huynh đi họp, tôi không ý điện thoại nữa.

Hai tiếng sau, khi mở máy lên, tôi bị một loạt nhắn của Đoàn Châu dội thẳng mặt.

【Hứa Thư Vân, ngoài mê thân thể tôi ra, em không còn chuyện gì khác muốn nói với tôi à?】

【Tôi nói cho em biết, tôi không phải loại đàn ông dễ dãi đấy.】

【Sao không lời? Nói chuyện với tôi!!!】

, cho em.】

【Chụp đại thôi, em đỡ đi.】

Trong , Đoàn Châu ngồi trên ghế sofa, sơ mi trắng mở bung tùy ý, lộ làn da trắng lạnh và cơ rõ nét, chạy dài chiếc quần thể thao xám rộng thùng thình… gợi đến mức khiến người ta tưởng tượng bay xa.

Nước mắt tôi lại vô thức chảy xuống… từ khóe miệng.

Bình luận:

【Nếu tôi không tận mắt thấy Đoàn Châu trước khi chụp đã hít đất 20 cái làm nổi đường nét cơ thì tôi còn .】

【Cái này chưa xong , anh ta còn chụp đủ mọi góc độ, mọi địa điểm hơn ba chục tấm mới chọn ra được một cái đó.】

【Với tinh thần như vậy, Đoàn Châu mà làm gì chắc cũng thành công cả.】

Tôi: Hừm… đúng là đồ diễn sâu.

Sau một phút chiêm ngưỡng anh ấy gửi, tôi kéo xuống tiếp nhắn.

【Không lời là đang dùng tôi làm chuyện xấu đúng không?】

【Hứa Thư Vân, em thật là đồ háo sắc.】

【Tôi nghĩ rồi, là tôi sai. Em đã là bạn gái tôi, không cần phải chịu thiệt như vậy.】

là địa chỉ và mật khẩu căn hộ tôi ở.】

【Tôi rất , chỉ đợi em trong nửa tiếng.】

【Em rồi.】

Sau đó, Đoàn Châu không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ gửi thêm .

Nửa tiếng thì qua lâu rồi.

Nhưng tôi vẫn đến căn hộ đó — Đoàn Châu đã có ý câu tôi, chắc chắn anh ấy vẫn đang đợi.

06

Khi tôi đến dưới lầu khu căn hộ, lại nhận được nhắn của Đoàn Châu.

【Xin lỗi Vân Vân, anh có chút việc, nay không gặp em được rồi.】

Tôi nhìn theo bóng lưng bước tòa nhà, lập tức hiểu ra chuyện gì.

Bình luận:

【Hahaha, ai là trò hề thì không nói chắc ai cũng biết.】

【Đoàn Châu làm tốt lắm, nam phụ thâm chỉ làm chó liếm chân nữ chính, không làm chó của nữ phụ.】

【Nữ phụ chắc đau muốn chết nhỉ, đáng đời, ai kêu dám đụng thứ không thuộc về mình.】

Tôi chẳng tâm đến mấy lời châm chọc của bình luận.

Tôi thấy có rất nhiều người ước gì được Lưu Diệc Phi hay Cha Eun Woo lừa , chẳng qua là họ không có cơ hội.

Còn tôi có! Và tôi đã nắm lấy rồi! Ngay ngày đó đã ăn sạch sẽ Đoàn Châu!!!

Chỉ tham cái thân thể đẹp đẽ của anh ấy, vốn không hề đặt , tôi thật chẳng có gì buồn cả.

Mà hành động tiếp theo của Đoàn Châu khiến tôi vui đến muốn nhảy cẫng.

Chắc anh ta thấy áy náy với tôi, chưa được lâu đã chuyển khoản cho tôi một vạn tệ, bảo tôi đừng giận anh.

Tôi nhấn tay nhận tiền, rồi ngoan ngoãn nhắn lại một câu:

“Không sao , chuyện chính vẫn quan trọng hơn.”

Bình luận vẫn tiếp tục cà khịa.

【Ô kìa, nữ phụ còn đang cố gắng cười này.】

【Thật đáng thương, nữ phụ không có được của Đoàn Châu, chỉ được vài đồng tiền lạnh lẽo.】

【Chắc nữ phụ hận nữ chính chết đi được ấy nhỉ. Ai bảo nữ chính khiến người ta mến như vậy.】

Đáng thương á?

Tôi chỉ thấy mình đang quá hạnh phúc.

Không mất một xu nào đã ngủ được với nam thần, nam thần còn đưa tiền ngược lại cho tôi tiêu.

Trên đời này sao lại có chuyện tốt thế cơ chứ!

Còn nữ chính à? Tôi thật không hề ghét ấy.

Nhờ có nữ chính mà tôi mới được ăn ngon như vậy.

Bây tôi đang “tính phúc”, cũng thật mong được hạnh phúc.

Vừa rồi nhìn dáng vẻ ấy bước khu căn hộ, hồn vía lên mây xuống đất, cũng đủ biết là Ôn sư huynh lại làm chuyện gì khiến ấy đau rồi.

Đoàn Châu như anh , buồn , tìm anh tâm cũng là điều bình thường thôi.

Trước đó bình luận cũng từng nói, Đoàn Châu và luôn giữ mối quan hệ bạn bè, chưa từng thổ lộ với ấy, tôi chẳng lo họ vượt ranh giới chút nào.

07

Tối đó, trở lại ký túc xá.

ấy bỗng nhiên hỏi tôi dạo này có thứ gì đặc biệt muốn mua không.

Tất nhiên là có rồi.

Chiếc laptop của tôi từ hồi đại học dùng đến đã bắt đầu đơ lag, tôi định chờ nhận trợ cấp rồi đổi cái mới.

Kết quả là, ngày sau, Đoàn Châu liền tặng tôi chiếc MacBook mới nhất, cấu hình mạnh nhất.

Tôi lập tức hiểu ra — đang giúp Đoàn Châu công lược tôi!

Tôi thích Đoàn Châu, thì sẽ tự động giữ khoảng cách với Ôn sư huynh, cơ hội và Ôn sư huynh đến với nhau cũng cao, ấy sẽ không phải buồn như nay nữa.

Dù gần , tôi cũng đã vô thức tránh xa Ôn sư huynh rồi.

Tôi nhận quà của Đoàn Châu mà không thấy áp lực chút nào.

Còn tặng anh ấy một nụ hôn thật kêu:

“Đoàn Châu, em thật ngày anh hơn đó nha.”

Mấy lời ngọt ngào này tôi nói không hề ngại, dù sao… có tốn tiền !

Khóe môi Đoàn Châu hơi nhếch lên:

“Nếu thật anh, thì sau này nhớ lời nhắn cho kịp thời.”

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:

“Chắc chắn rồi, qua em họp mới không lời kịp thôi.”

“Thế còn trước đó thì sao? Sao không chủ động nhắn cho anh lấy một lần?”

Giọng điệu của Đoàn Châu rất bình thản, nhưng tôi nghe ra anh đang tra hỏi tôi .

Tôi cười tít mắt:

“Yên tâm đi, sau này ngày nào em cũng nhắn cho anh luôn!”

Vậy , từ đó trở đi, việc đầu tiên tôi làm mỗi sáng sau khi tỉnh dậy là nhắn cho Đoàn Châu.

【Dậy chưa, cho em cơ ngực nào.】

【Dậy rồi, cho em .】

【Có đó không, cho em ngắm cái chân một cái.】

Đoàn Châu dù cạn lời, nhưng vẫn gửi cho tôi.

Phải nói rằng, mỗi ngày mở mắt ra được ngắm body đẹp của nam thần, tâm trạng tốt lên thấy rõ!

Vì vậy tôi mỗi ngày đều thi nhau khen ngợi, giả bộ bị mê mẩn đến thần hồn điên đảo, mà Đoàn Châu cũng rất hưởng thụ trò chơi này.

Những ngày sau đó, tôi tận dụng triệt giá trị sử dụng của Đoàn Châu.

Áp lực lớn? Ngủ với Đoàn Châu.

Thí nghiệm bế tắc? Ngủ với Đoàn Châu.

Bị giáo sư mắng? Ngủ với Đoàn Châu.

Sau này, mỗi lần thấy tôi mở miệng chưa nói đã bắt đầu cởi đồ, Đoàn Châu cuối cùng cũng thấy không ổn:

“Vân Vân, anh giác… em đang anh như ấy.”

Tôi ngạc nhiên trừng to mắt:

“Đoàn Châu, sao anh lại nghĩ vậy chứ. Anh không phải , anh là bạn quý của em đó!”

Trời cao chứng giám, tôi chưa từng anh ấy là . còn phải tiền, đúng không?

Ánh mắt Đoàn Châu hơi rũ xuống, nghiêm túc nhìn tôi chăm chú:

“Thật chứ?”

Tôi vẫn là câu đó:

“Tất nhiên là thật rồi. Anh đối với em chân thành thế nào, em cũng chân thành lại y như vậy.”

Chỉ một câu đã dỗ cho Đoàn Châu vui trở lại, còn móc ra thêm một món quà anh chuẩn bị cho tôi.

Phải nói, dạo này Đoàn Châu tặng tôi không ít đồ.

Mấy món đó, anh toàn chọn cái đắt nhất, chứ không phải cái phù hợp nhất.

Nếu tôi không biết là một phần kế hoạch công lược của anh ta, thì chắc tôi đã thật rồi.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ thấy… mình xứng đáng nhận những thứ này.

Sau này nếu Đoàn Châu chia tay tôi, tôi cũng chỉ có thể sống nốt phần đời còn lại bên mấy món quà đắt tiền này thôi — nghĩ mà thấy đáng thương.

Vậy tôi giả vờ từ chối vài câu, rồi vui vẻ nhận hết.

Bình luận:

【Nữ phụ giả trân quá đi mất! Miệng thì bảo ngại, tay nhận quà nhanh như mẹ tôi nhận lì xì từ họ hàng vậy.】

【Tôi ghen thật rồi đó. Nữ phụ không chỉ ăn no nê mà còn lấy luôn cả phần quà nữa!】

thì tôi chẳng còn ghen với nữ chính nữa . Nữ chính thì phải cống hiến hết mình, còn khổ vì . Nữ phụ thì vừa ăn ngon vừa hốt đồ, sướng thấy rõ!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương