Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Trước khi đi ngủ hôm đó, mẹ khóc khi gọi điện cho ba.

Mẹ nói:

“Chu Diễn Thâm, anh cho em ít tiền được không?

Em đau … Em cần đến bệnh viện thuốc giảm đau.”

Ba nổi giận:

“Tô Mộ, cô ngày biết bịa để cầu xin tình cảm rồi đấy!

Trước thì nói ung thư, giờ lại than đau người.

Bước tiếp theo có phải định nói mình sắp chết không?

là chị của cô, cô thật sự chịu không nổi khi thấy cô ấy hơn mình một chút à?

Đừng làm loạn nữa.

Đợi tôi cùng cô ấy dự xong lễ trao giải rồi về, đến lúc đó cô hãy xin lỗi cô ấy đi.”

Mặt mẹ trắng bệch, ngay môi cũng chẳng còn chút sắc hồng.

Bà cũng giận rồi:

“Chu Diễn Thâm, vì sao anh không thể tin em một lần?

Em không đẩy Tô , không cắt váy của cô ta, không thuê người bôi nhọ cô ta trên mạng!

Vì sao anh không tin em?”

Mắt mẹ đỏ hoe, như sắp khóc.

Tôi tưởng ba sẽ dỗ mẹ, giống như mỗi khi tôi khóc, mẹ đều dỗ tôi vậy.

Nhưng không, ba lại lạnh lùng nói:

“Không biết hối cải.

Khi nào nghĩ thông suốt, tôi mới về gặp cô.”

Rồi ông dập máy.

Mẹ gọi lại mấy lần, nhưng không lần nào ba nghe.

Tôi rút một tờ khăn giấy, đưa cho mẹ:

“Mẹ đừng khóc nữa, Mẫn Lê sau này sẽ ngoãn nghe lời mẹ.”

Nhưng mẹ không nhận , quay mặt đi, ôm thùng rác mà nôn.

Bà nôn đến lả, rồi mới cầm khăn giấy lau miệng.

Tôi thấy giấy chuyển sang màu đỏ.

Mẹ đưa tay khẽ vuốt má tôi, ánh mắt thêm buồn bã:

“Mẫn Lê nhé, mẹ hơi , con tự chơi được không?”

Tôi gật đầu, ôm con búp bê chơi mãi không chán.

Cho đến khi bụng réo ùng ục, tôi mới chạy vào phòng gọi mẹ:

“Mẹ ơi, Mẫn Lê đói rồi.”

Mẹ trông rất , tôi gọi mãi, bà mới mở mắt.

Bà lảo đảo đứng dậy, như người vừa say rượu, lục tìm rất nhiều tiền rồi đưa cho tôi:

“Mẫn Lê , đây là tất tiền của mẹ.

Con cầm đi, đói thì xuống tiệm tạp hoá ăn, khát thì uống nước vòi.

Nhớ đừng tự đun nước, nguy hiểm .”

Tôi cau mày hỏi:

“Mẹ sẽ ngủ sao?”

Mẹ khẽ gật đầu:

“Sẽ hơi , con gái của mẹ đừng ,

đợi ba về, ba sẽ đón con đi.”

Không hiểu sao, ngực tôi nghẹn lại, buồn hơn khi con búp bê yêu thích anh Kỳ Kỳ giành mất.

Tôi khẽ lắc tay mẹ:

“Mẹ đừng ngủ nữa, dậy chơi Mẫn Lê đi.”

Bỗng mẹ bật khóc, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống từ khoé mắt.

Tôi luống cuống vạt váy lau cho mẹ, vừa lau vừa khóc:

“Mẹ đừng khóc nữa, Mẫn Lê không làm phiền mẹ ngủ đâu, mẹ đừng khóc mà.”

Mẹ nắm tay tôi, chậm rãi nhắm mắt, rồi ngủ say.

2.

Tôi đói quá, bèn cầm tiền trên bàn chạy xuống tầng dưới.

Đến cửa tiệm của bác Trịnh, một bánh mì ngon — vị việt quất.

Mẹ từng nói ăn việt quất tốt cho mắt, sẽ khiến mắt tôi sáng như hai hạt nho đen.

Trước đây mẹ thường cho tôi,

nhưng từ khi “dì” Tô trở về nước, ba mẹ bắt đầu cãi nhau liên tục.

Mẹ dần dần không còn những món ngon nữa,

kể bánh việt quất ngày nào cũng có.

Tôi ghét dì Tô .

Nghe nói mẹ của dì ấy đã cướp đi cha của mẹ tôi,

còn khiến mẹ của mẹ tôi mất mạng.

Tôi từng hỏi mẹ “chết” nghĩa là gì, mẹ :

“Chết là biến thành ngôi sao trên trời.”

Tôi lại thêm một bánh vị dâu — vị mà mẹ thích nhất.

Khi trả tiền, bác Trịnh hiền hỏi:

“Bé Mẫn Lê, sao con lại đi một mình thế?

Mẹ con đâu rồi?”

Tôi đáp:

“Mẹ đang ngủ, mẹ quá nên vừa khóc vừa ngủ luôn.”

Bác Trịnh thở dài:

“Thời nay thật là…

Con bé mới ba bốn tuổi mà dám để tự đi , không kẻ xấu bắt cóc sao.

Thôi, để bác đưa con về.”

Bác chìa tay , nắm bàn tay bé của tôi.

Ấm áp .

Tôi ngẩng lên nhìn bác, tươi:

“Giá mà bác Trịnh là ba của con thì tốt biết mấy.”

Ba biết mắng con,

chưa từng nắm tay con,

cũng chẳng bao giờ khen con .

“Bé Mẫn Lê đáng yêu quá.”

Còn ba thì biết mắng mẹ:

“Xem cô dạy con thành dạng gì rồi, chẳng hiểu , chẳng biết rộng lượng.”

Tôi nghiêng đầu, hỏi bác Trịnh:

“Bác Trịnh ơi, ‘rộng lượng’ là gì ạ?

Có phải ai rộng lượng thì mọi người đều thích không?”

Bác Trịnh bật :

“Sao bé Mẫn Lê lại hỏi vậy?”

Tôi đáp:

“Ba con hay bắt con chia chơi anh Kỳ Kỳ.

Anh Kỳ Kỳ là con của dì Tô mà con ghét nhất.

Anh ấy gì cũng giành của con,

con không cho thì anh lại méc ba.

Mỗi lần như thế, ba lại mắng mẹ,

rồi mắng con,

nói con là ích kỷ.”

Bác Trịnh thu lại nụ , cúi xuống nhìn tôi:

“Mẫn Lê đang vệ món của mình thôi,

sao lại là ích kỷ được chứ.

Ai cũng có quyền giữ những thứ thuộc về mình.

Còn anh Kỳ Kỳ kia biết rõ không phải của mình mà vẫn giành,

thế mới là không biết điều.”

Tôi nhìn bác Trịnh,

không hiểu hết lời bác nói,

nhưng lại thấy cổ họng nghẹn lại,

muốn khóc quá.

“Bác Trịnh ơi… giá mà bác là ba của con thì tốt biết mấy.”

3.

“Há há há…” bác Trịnh lớn, đứng lên, vuốt vuốt mái tóc tôi.

ngốc .”

Bác Trịnh nắm tay tôi, theo lối tôi tới .

Tôi gõ cửa: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con về rồi.

Mẹ, bác Trịnh đưa con về.

Mẹ, Mẫn Lê cho mẹ bánh mì vị dâu mẹ thích nhất.

Mẹ mở cửa cho Mẫn Lê đi.”

Tôi gõ rất , bên trong im ắng.

“Mẹ , chiều con gọi mãi mẹ cũng gọi rất mới trả lời.”

Tôi hơi buồn nói bác Trịnh.

Bác Trịnh gõ cửa thật mạnh, ông cũng gõ rất , nhưng không ai mở.

Mẫn Lê, mẹ con thật sự có không?”

“Ừm, con ngoài lúc nãy mẹ vẫn đang nằm ngủ .”

Tôi rất nghiêm túc gật đầu, bác Trịnh không tin nên vội giải thích: “Thật mà bác Trịnh, Mẫn Lê không có nói .”

Ba thường mẹ hay nói , nên ba dạy con cũng hay nói .

Anh Kỳ Kỳ thường mắng con là nói .

Tôi bác Trịnh cũng không tin, sắp khóc.

“Thật mà bác Trịnh, mẹ thật sự ngủ rồi, đừng giận Mẫn Lê.”

Bác Trịnh cúi xuống, ôm tôi vẻ thương xót, tay còn lại ông điện thoại gọi.

“Alô, tôi muốn báo cảnh sát, tôi nghi có đây. Địa là…”

Tôi hỏi bác Trịnh: “ là gì ạ?”

Bác Trịnh im lặng, sau mới nói tôi: “Không sao, lát nữa sẽ có vài chú tới, sẽ giúp đánh thức mẹ con, Mẫn Lê đừng .”

Tôi gật đầu.

Bên trong có mẹ.

Bên ngoài có bác Trịnh.

Thế là con không .

Mẹ con là em bé dũng cảm nhất.

Một lúc sau, mấy chú đến.

Tôi nhận .

Tôi chào: “Chào các chú cảnh sát ạ.”

Các chú tôi, còn khen tôi dễ thương.

Tôi mừng , ngoài bác Trịnh thì các chú cảnh sát cũng khen con dễ thương nữa.

Khi ba về, con nhất định kể cho ba nghe.

Con còn phải kể cho anh Kỳ Kỳ biết.

“Mẹ con không phải kẻ hay nói , các chú cảnh sát nói con là em bé dễ thương nhất trên đời.

Nếu anh Kỳ Kỳ còn dám con nói , con sẽ các chú cảnh sát đến bắt anh.”

Các chú cảnh sát rất giỏi, cầm cây gậy , một lát sau đã mở được cửa .

Tôi lao vào, như một con thỏ chạy đến phòng mẹ.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, dậy đi, dậy đi, các chú cảnh sát đến mình rồi.

còn khen con là em bé đáng yêu nữa.

Mẹ dậy đi.”

Tôi hơi bực.

Mẹ thật lười ngủ.

Ngủ một ngày mà vẫn chưa chịu dậy.

Một chú cảnh sát bước tới, đặt tay lên mũi mẹ rồi lắc đầu.

Nói chú cảnh sát khác: “Gọi bác sĩ đến đi.”

Gọi bác sĩ?

Sao phải gọi bác sĩ?

Có phải mẹ bệnh không?

Tôi nằm cạnh mẹ, buồn: “Mẹ, mẹ có ốm không?

Có phải mẹ không để ý đến Mẫn Lê vì mẹ ốm không?

Vậy mẹ cố ăn thuốc, nghỉ ngơi cho khỏe, Mẫn Lê sẽ không giận mẹ nữa.

bánh vị dâu con để dành cho mẹ, khi mẹ dậy mẹ ăn nhé.”

“Mẫn Lê…”

Bác Trịnh mắt đỏ.

Ông ôm tôi lên.

“Mẫn Lê , mẹ quá, con để mẹ ngủ thêm một chút đi.”

“Dạ.”

Lại một lúc sau, vài chú mặc áo blouse trắng đến.

đặt một đống thứ lên người mẹ.

“Không còn dấu hiệu sự sống nữa, chắc là ung thư, đau chết.”

Tôi muốn hỏi bác Trịnh đó nghĩa là gì, nhưng thấy ông cứ căng thẳng mặt, tôi không dám hỏi.

Trước khi ba nổi giận, ba cũng hay có bộ mặt như vậy.

Tôi bác Trịnh sẽ giống ba, đột nhiên rất giận.

Cảnh sát hỏi tôi: “Bé ơi, còn người lớn khác không? Ba cháu đâu rồi?”

Tôi lắc đầu, hình như ba đi nước ngoài cùng dì Tô đi nhận giải, nhưng là đi đâu cụ thể thì tôi không biết.

4.

Cảnh sát hỏi: “Ông bà nội ngoại đâu?”

Ông bà nội ngoại?

Ba thường nói là mẹ đã hại chết ông bà nội.

Còn ông bà ngoại là gì, tôi không biết, cũng chưa từng gặp bao giờ.

Cảnh sát lắc đầu, tìm điện thoại của mẹ.

“Con có biết mật khẩu điện thoại mẹ không?”

Tôi gật đầu, mẹ thường để con chơi điện thoại khi mẹ buồn ngủ, tất nhiên con biết mật khẩu.

Mở khóa xong, các chú tìm số ba.

Gọi đi, một cô nói: “Số bạn gọi tạm thời không liên lạc được.”

Cảnh sát cầm điện thoại mình gọi.

Máy reng.

“Alo, có phải là chồng của bà Tô Mộ không? Chúng tôi là đồn công an XX, vợ ông đã qua đời, mong ông về.”

“Ha, thì cô mang về hỏa táng đi. Mẹo của cô ngày nhiều. Trẻ con.”

Ba nói xong, tắt máy.

Cảnh sát gọi lại, máy báo đã tắt nguồn.

Sau đó, cảnh sát cuối cùng cũng liên lạc được một người bạn của mẹ.

Người đó tên là Giang Đào, là bạn thân nhất của mẹ.

Cô nói mẹ trước đây vẫn gọi cô là Đào, tôi gọi cô là dì Đào.

Tôi ngẩng mặt hỏi dì Đào: “Dì Đào, bạn thân là gì ạ?”

Dì Đào đỏ mắt.

Cô nói bạn thân là người tốt nhất, là người dù gì xảy cũng sẽ bên cạnh bạn.

Cô còn nói, mẹ không phải là một người bạn thân tốt, sao lại xảy lớn như vậy mà không nói cô.

Thật là tức giận.

Tôi an ủi dì Đào: “Dì Đào đừng giận, đợi mẹ tỉnh dậy con sẽ bắt mẹ xin lỗi dì.

Mẹ nói làm sai phải dũng cảm xin lỗi, bạn sẽ tha thứ.”

Tôi nhẹ nhàng lắc tay dì Đào, giọng hỏi: “Dì Đào, mẹ xin lỗi dì, dì sẽ tha cho mẹ chứ?”

Không biết tôi nói sai đâu, dì Đào ôm tôi, khóc rất đau lòng.

Nhân lúc dì Đào không chú ý, tôi chạy tới cạnh mẹ.

“Mẹ ơi mẹ, tỉnh đi, bạn tốt của mẹ đang khóc, mẹ không dậy an ủi sao?”

Mẹ nhắm mắt chặt, nằm im bất động, hoàn toàn không để ý tới tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương