Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những ngày lập ty ở Thượng Hải, tôi không hề né tránh, cứ thẳng thắn dùng nghĩa Ung gia và Ung mượn thế mà đi, giải quyết không ít vấn đề.
Không thiếu vốn, không thiếu quan hệ, trong một tháng, tôi đã chốt xong mọi chi tiết.
Ngoài việc, tôi còn bận rộn chính mình.
Tôi buộc thừa nhận, dẫu cuộc hôn nhân ấy tồi tệ đến mức mục nát, sau ly hôn, tôi vẫn không tránh khỏi cú phản ứng ngược của cảm xúc.
Có những đêm choàng tỉnh, tôi thấy bản thân như lơ lửng, trái tim trống rỗng đến mức không chạm đất.
Trong bảy hôn nhân ấy, cuối , tôi gần như còn một xác rỗng.
Giờ đây, tôi chậm rãi lấp đầy vỏ rỗng ấy, dù là khoảng trống trong tâm lý hay khoảng trắng trong cuộc sống.
Tôi bắt không ngừng tái tạo chính mình: đọc sách, du lịch, giao lưu, dần trở nên giống như con người trước kia của mình.
Một đã tìm được sức mạnh nâng đỡ bản thân đi lên, thì những gai góc quá khứ dường như biến hoa văn điểm xuyết.
Hôm ấy, chiếc điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông.
Tôi nhấc máy, bên kia là một giọng quen thuộc:
“ nhân, là tôi, thư ký Tống đây.” Giọng anh gấp gáp: “Ngài ấy uống say, nhất quyết bắt tôi gọi nhân hỏi xem thuốc giải rượu dùng loại nào, uống nhầm sẽ chết người.”
Trong điện thoại loáng thoáng vang lên tiếng lầm bầm:
“Bảo ấy quay về đi…”
Tôi nhìn số gọi tới:
“Thư ký Tống–”
“Dạ, nhân đi. À đúng rồi, ngài ấy muốn nhân quay về Hồng Kông, nào nhân về vậy?”
Tôi lạnh mặt đáp:
“Tôi bận lắm, suýt nữa quên mất còn có anh, thư ký Tống.”
“ gì–” thư ký Tống chưa kịp hết, cúi xuống nhìn điện thoại thì bên kia đã không thể kết nối.
nhân đã chặn và xóa số anh.
Anh ngẩn người nhìn màn hình.
Ngài ấy là người tiên nhân chặn, còn anh là người cuối .
Ngài ấy làm khúc dạo , anh thì vướng vào khúc cuối.
Đâu không một loại “vinh dự” tự hào hay sao.
9
Vài ngày sau, ty tôi liên tiếp nhận được những kiện hàng kỳ lạ.
Mở ra xem, toàn là đồ đắt giá: vòng cổ kim cương của Harry Winston, túi Hermès da thằn lằn bạch kim, không ít trang sức hàng hiệu.
Kiểu bồi tội này, trước kia tôi đã quen thấy.
là , anh tặng tôi một chút lãng mạn, tôi nhận lấy cả hai vui vẻ.
Còn bây giờ, trò ấy trở thứ khiến tôi chán ghét.
Tôi tính toán sổ sách ty, rồi đem hết đống đồ bán đi, thu về một khoản vốn.
Suốt mười mấy ngày, anh liên tục gửi đồ đến, đến hôm nay, Ung mới xuất hiện.
Trong buổi tiệc rượu với nhà tư, anh không mời mà đến, đứng như một vị thần giữ cửa, khiến tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi.
Ánh mắt dò xét qua giữa tôi và anh, nhưng không dám trực tiếp nhắc đến hai chữ “ly hôn”.
Tin tức ly hôn của Ung gia đã được khai, báo chí trong nước đưa tin nhiều lần.
Hôm trước, tôi nghe bà Từ kể khá nhiều chuyện bên .
Không ngờ, vốn định lấy nghĩa ly hôn hòa bình, Ung gia một kẻ chen ngang phá hỏng.
Trương Gia Mẫn nghe tin, lập tức vội vàng khoe ảnh chụp chung với Ung trên mạng.
Dù trong ảnh anh lộ nửa bóng lưng, còn che mờ, nhưng vẫn dân mạng tinh mắt moi ra.
Như uống nhầm máu gà, cư dân mạng chia nhau phân tích hơn một nghìn bài đăng của Trương Gia Mẫn, còn sắp xếp PPT lan truyền khắp nơi.
dùng tài khoản phụ đi cãi nhau, nhưng lật tung đời tư.
viết: “Anh ấy đâu có vợ, giữ không nổi trái tim đàn ông thì trách ?”
Người đáp: “Cười chết mất, anh không vợ thì thứ tiểu tam rác rưởi như mày chắc? vòng cổ mày khoe tháng là bản rẻ tiền của mẫu vợ anh đã đeo từ ngoái trong lễ kỷ niệm đấy, ồ, quá ha.”
“Tiền ở đâu thì tình ở . mày biết, ngoái Ung lấy nghĩa vợ mình, quyên tặng một bức tượng Phật dát vàng ở chùa Từ Sơn, trị giá mươi triệu.”
Tranh cãi ầm ĩ không dứt, đến mức sau này tôi lười ý.
Mà Ung , ly hôn hay ngoại tình đối với anh đều chẳng hề hấn.
Thậm chí nhờ cuộc chiến mạng giữa dân tình và Trương Gia Mẫn, chữ “ngoại tình” trên người anh còn biến phong lưu, minh chứng sức hút của anh.
Trong kẻ phạm tội là Trương Gia Mẫn thì đã chửi rủa đến thân bại liệt.
Anh vẫn có thể nở nụ cười như chẳng có gì xảy ra.
Tiếng bước chân chậm rãi theo sau tôi. Tôi dừng :
“Có mục đích gì thì thẳng, tôi không có thời gian vòng vo với anh.”
Anh đặt ly rượu xuống, chậm rãi :
“Em không biết truyền thông khen em thế nào đâu. Họ bảo em khí phách, biết Ung gia có một gái thà gãy chứ không chịu khuất.
Họ khen em, liền tiện thể chê bai tôi chẳng ra gì.
Hôm em bỏ đi, chị Văn chửi mắng ầm trời, đứng trên tầng mắng tôi nửa ngày trời.
Tôi nghĩ, náo một trận ly hôn, bỏ đi một chuyến, bao ấm ức có bấy nhiêu người trút thay em, hẳn em bớt giận rồi.