Chương 1: Đêm định mệnh
Tôi tỉnh giấc bởi tiếng giọt va vào bậu cửa sổ cũ. Mùi sơn ẩm và bột giặt giá rẻ của căn nhà trọ năm xưa ập đến cùng lúc với một cảm giác choáng váng khó gọi tên. Trên tường, tờ lịch giấy treo lủng lẳng, góc bị quăn do gió tạt. Ngày tháng trên đó như một cú tát: trước vụ án.
Tôi bật dậy. Bóng mình trong gương cửa tủ mờ nhoè vì hơi . Không mái tóc cắt ngắn trong những ngày ở trại giam, không đôi mắt hốc hác đã học cách nhìn xuống sàn để ánh nhìn thương hại. Đây là… tôi của trước kia. Trước “đêm đó”.
Tiếng muôi quấy nhẹ trong nồi canh từ bếp vọng vào. Tôi giật mình.
“Mẹ?” – cổ họng khô rát.
Mẹ quay lại, nụ cười hiền như bao lần tôi từng nhớ. “Con dậy rồi à? Mẹ ninh chân gà tần cho con. Mẹ yêu con.”
Câu nói chạm vào một điều gì đó sâu bên trong, vừa ấm, vừa buốt. Và rồi, tôi thấy chúng.
Ngay trên vòng sáng đèn bếp, những mảnh vỡ màu đen như tro than kết tinh, lơ lửng phía trên đầu mẹ. Chúng nhỏ như mảnh vỡ, mép viền ánh lên sắc lạnh, xoay chậm, va vào khe khẽ tạo nên một tiếng rền rất mỏng mà vẫn nghe được – như tiếng hộp quẹt bật trong phòng im ắng.
Tôi đứng đờ ra. Trong trí nhớ của tôi về kiếp trước, mẹ cũng từng nói “mẹ yêu con” vào buổi sáng sát ngày xảy ra chuyện. Nhưng khi ấy, tôi không thấy gì. Còn lúc này, những mảnh vỡ đang dày lên, như bị hút lại bởi chính câu nói.
“Con… con khỏe không?” – Mẹ đặt bát canh trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi.
“Khỏe.” Tôi nhìn đám mảnh vỡ. “Mẹ ngủ có ngon không?”
“Ngon chứ.” Mẹ cười, bật bếp to hơn. Những mảnh vỡ khẽ lóe – dày thêm.
Tôi bấu ngón tay vào mép bàn cho đến khi đầu ngón bệch. Lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi thử nói: “Con chưa ăn sáng.”
Đám mảnh vỡ không phản ứng. Tôi đổi: “Con ăn rồi.”
Lần này, bên trên đầu tôi vẫn trống không. Nhưng trên đầu mẹ, mấy mảnh vụn đen rút lại một chút, như một luồng gió vừa lướt qua.
Không còn nghi ngờ . Dẫu có điên rồ đến đâu, tôi đang nhìn thấy lời nói dối – thứ chúng khoác lên người khác như một vệt tro vụn.
“Con đừng nghĩ linh tinh. Mọi chuyện sẽ ổn.” Mẹ đặt tay lên vai tôi, nhẹ đến mức như không. “Mẹ luôn ở đây.”
Đám mảnh vỡ lần này không bùng lên, chỉ lơ lửng, giữ nhịp xoay mệt mỏi. Tôi chợt hiểu: có những lời nói dối không vì ác ý, mà vì hãi. một điều gì đó hơn cả chúng ta.
Tôi rời bàn, vào phòng của em gái. Trên giường, cái gối hình mèo vẫn nằm lệch góc, chiếc khăn tay thêu dở cài ghim ở đầu giường. Em chưa về. phố kia dầm dề mưa, đường hẻm trơn trượt, và tôi biết – bằng một kiểu trực giác do đời trước để lại – hôm nay là ngày đáng lẽ đã nghiền nát cuộc đời tôi.
Tôi gọi cho em. Chuông đổ rất .
“Chị?” giọng em ngái ngủ, lẫn tiếng gió tạt.
“Em ở đâu?”
“Quán trà bên hồ. Tí em về.”
“Em về ngay.” Tôi cắn từng chữ. “Đi đường đông người. Đừng rẽ vào con sau nhà.”
Em cười khúc khích: “Chị lại hoang tưởng. Em rồi.”
Điện thoại ngắt. Tôi nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong đó – là tôi – nhưng đôi mắt lại mang một thứ ánh nhìn khác: một vết nứt mảnh, từ biên đến tâm.
Buổi chiều, mưa ngớt. Tôi đứng ở đầu đợi em, mắt không rời con đường lát đá dẫn vào khu tập thể. Mùi đất ẩm và hoa ngâu làm không khí như đặc lại. Tôi cố ghép từng mảnh ký ức: đoạn điện cúp giữa chừng, âm thanh loảng xoảng ở cầu thang, tiếng hét bị nuốt vào tường. Hồi đó, tôi không kịp hiểu chuyện gì. Đến khi hiểu, đã ở trong phòng thẩm vấn đèn lạnh, và tất cả các gương mặt đều nhìn tôi như nhìn kẻ xa .
Một người đàn ông dừng xe bên đường, xuống. Áo sơ mi xanh đậm, cà vạt bị nới lỏng, sống mũi cao – Thiên Vũ. Hôn phu của tôi. Trước khi mọi thứ sụp đổ.
“Vi.” Anh mở cửa bước ra. Mùi hoa gỗ đàn hương . “Anh tìm em từ sáng. Em đi đâu không nghe máy?”
Trên đầu anh, bầu trời trong vắt sau mưa. Không có mảnh vỡ nào.
“Em bận.” Tôi đáp, mắt không rời đầu .
Anh nhíu mày: “Đừng căng . Chuyện hôm trước—”
“Anh vẫn em chứ?” Tôi hỏi, trần trụi.
“Dĩ nhiên.” Anh mỉm cười, đưa tay chạm vào mu bàn tay tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, một mảnh vỡ đen mảnh như vệt móng tay chớp lóe trên đầu anh, rồi tắt phụt như bị ai dập lửa.
Tim tôi siết lại. “Anh có gặp em hôm qua không?”
“Có. Anh đưa em về tận cửa.”
Lần này, hai mảnh. hơn. Chúng tách ra rồi nhập lại, nhè nhẹ quệt vào kêu rè rè.
Tôi rút tay về. Chuyện gì giữa anh và tôi đã diễn ra ở đời trước tôi vẫn chưa dám khui ra. Nhưng từ bây giờ, chữ rời khỏi môi anh đều để lại dấu vết trong không trung.
Ở cuối đường, bóng em tôi xuất hiện. Tóc cột cao, tay ôm túi bánh, giày thể thao lấm bùn. Tôi lao đến. “Đi đường này!” – tôi em băng qua sân tập thể, cố cầu thang cũ.
“Chị làm sao vậy?” Em giằng tay.
“ chị đi.”
Em lưỡng lự. Trong mắt em, tôi chắc giống một người vừa dậy sau một cơn ác mộng mà chưa kịp rũ bỏ nó.
Một tiếng bụp từ đồng hồ điện đâu đó. Dòng điện nhấp nháy. Tôi nghe tiếng chân ai đó chạy trên hành lang. Một bóng đen sượt qua cửa sổ cầu thang. Cơn gai ốc dựng khắp cánh tay.
“Vào trong!” – tôi đẩy em vào cửa nhà, cài chốt.
“Chị bị gì thế?” Em đặt túi bánh xuống bàn, nhìn tôi bằng vẻ vừa lo lắng vừa khó chịu.
Tôi nói hết – về cái c.h.ế.t của em trong đời trước, về những ngày trong trại giam, về ánh mắt mẹ, về pháp đình, về đêm mưa – nhưng chữ vừa dâng đến cổ họng đã bị một thứ khô khốc chặn lại. Nếu tôi nói, liệu tôi có khiến mọi thứ tệ hơn? Tôi đâu biết luật lệ của “trọng sinh” là gì.
Điện phụt tắt. Cả căn nhà chìm trong một lớp bóng tối dày như nhung. kia, tiếng mưa trở lại, lật phật.
“Ở yên.” Tôi thầm, men theo tường đến chỗ tủ bếp tìm đèn pin.
Tiếng kẽo kẹt rất nhẹ trên gỗ. Trong nhà.
“Chị?” Em tôi gọi, giọng thấp.
Tôi bật đèn. Vầng sáng vàng run rẩy cắt một dải chéo qua phòng. Trên sàn, một cái bóng quệt qua sát cửa sau, nơi khung gỗ đã mục.
Tôi lao đến – nhưng cánh cửa đã bật mở. Gió ào vào, theo mùi rỉ sét của lan can cũ.
“Ở lại!” Tôi quay phắt, nhưng em đã chạy ra cửa trước, bản năng thoát khỏi không gian chật hẹp và tối tăm này.
Mọi thứ sau đó diễn ra như một chuỗi khung hình bị ai đó tua : tiếng giày trượt trên gạch, tay tôi chụp hụt, bóng em thoáng qua khúc cua cầu thang, một tiếng thét bị cắt ngang – rồi im lặng.
Tôi chạm vào lan can, lạnh buốt. Dưới chân cầu thang, em nằm nghiêng, mái tóc loà xoà, mắt mở to. Không có m.á.u – hay có mà tôi không nhìn thấy. Tôi ấn tay vào cổ em. Da lạnh rất , hơn bất cứ ký ức nào cho phép.
Tôi hét. Tiếng hét bật khỏi cổ như miệng hũ bị bật nắp quá .
Đèn . Phòng thẩm vấn. Diễn lại một lần .
Mẹ ngồi đối diện, tay giấu vào gấu áo, mắt đỏ quạch. “Con tôi không làm. Nó không làm.” Bà nói, và phía trên bà, những mảnh vỡ điên cuồng quay.
Bạn thân của tôi – người từng biết mật khẩu điện thoại và từng khóc cùng tôi những buổi chiều dài – đứng trước mặt điều tra viên. “Tối đó, Lục Vi cãi với em gái. Tôi nghe rõ.” Trên đầu cô ta, một dải mảnh vỡ tỏa ra như vầng mây đen.
Thiên Vũ bước vào, cà vạt đã thắt lại rất ngay ngắn. “Tôi cô ấy,” anh nói trầm, nhìn tôi đủ để người nghĩ là chân . Và đâu đó, một đường rạn đen mảnh xé không khí.
Tôi ngẩng đầu. Tất cả những gì đời trước để lại giờ hiện lên rõ ràng hơn bất kỳ hồ sơ nào: tôi nhìn thấy lời nói dối. Không chỉ thấy, mà còn nghe tiếng của chúng – tiếng cọ xát sắc lạnh, tiếng rơi như cát mịn lên mặt , tiếng thầm của một thứ che lấp sự thật.
Tôi chậm rãi khép mắt, nuốt khan, rồi mở ra. Nỗi trong tôi không biến mất. Nó chỉ thay hình – từ một khối đá đè nghẹt ngực, một lưỡi d.a.o mảnh giấu trong tay áo.
Họ có thể dựng nên bất kỳ câu chuyện nào. Nhưng lần này, tôi có bằng chứng còn cứng hơn lời thề: lời nói dối đều để lại mảnh vỡ của nó.
Đời trước, tôi c.h.ế.t mà không biết ai đã đẩy chúng tôi vào vực. Đời này, ngay cả khi tôi bất lực nhìn bi kịch lặp lại, tôi đã thấy những sợi dây nối các con rối.
Tôi ngẩng lên, nhìn vào người điều tra, rồi nhìn qua từng gương mặt . “Tôi sẽ kể lại tất cả,” tôi nói, giọng bình tĩnh lùng ngay cả với chính mình. “Và tôi sẽ chứng minh.”
Một mảnh vỡ đen rơi xuống đâu đó trong phòng, không vang tiếng. Nhưng tôi biết nó đã rơi. Và khi đã rơi, nó sẽ để lại vệt trầy trên . Vệt trầy ấy sẽ dẫn đường.
Đêm định mệnh đã quay lại với tôi. Nhưng lần này, tôi không quay mặt đi.
Tôi tỉnh giấc bởi tiếng giọt va vào bậu cửa sổ cũ. Mùi sơn ẩm và bột giặt giá rẻ của căn nhà trọ năm xưa ập đến cùng lúc với một cảm giác choáng váng khó gọi tên. Trên tường, tờ lịch giấy treo lủng lẳng, góc bị quăn do gió tạt. Ngày tháng trên đó như một cú tát: trước vụ án.
Tôi bật dậy. Bóng mình trong gương cửa tủ mờ nhoè vì hơi . Không mái tóc cắt ngắn trong những ngày ở trại giam, không đôi mắt hốc hác đã học cách nhìn xuống sàn để ánh nhìn thương hại. Đây là… tôi của trước kia. Trước “đêm đó”.
Tiếng muôi quấy nhẹ trong nồi canh từ bếp vọng vào. Tôi giật mình.
“Mẹ?” – cổ họng khô rát.
Mẹ quay lại, nụ cười hiền như bao lần tôi từng nhớ. “Con dậy rồi à? Mẹ ninh chân gà tần cho con. Mẹ yêu con.”
Câu nói chạm vào một điều gì đó sâu bên trong, vừa ấm, vừa buốt. Và rồi, tôi thấy chúng.
Ngay trên vòng sáng đèn bếp, những mảnh vỡ màu đen như tro than kết tinh, lơ lửng phía trên đầu mẹ. Chúng nhỏ như mảnh vỡ, mép viền ánh lên sắc lạnh, xoay chậm, va vào khe khẽ tạo nên một tiếng rền rất mỏng mà vẫn nghe được – như tiếng hộp quẹt bật trong phòng im ắng.
Tôi đứng đờ ra. Trong trí nhớ của tôi về kiếp trước, mẹ cũng từng nói “mẹ yêu con” vào buổi sáng sát ngày xảy ra chuyện. Nhưng khi ấy, tôi không thấy gì. Còn lúc này, những mảnh vỡ đang dày lên, như bị hút lại bởi chính câu nói.
“Con… con khỏe không?” – Mẹ đặt bát canh trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi.
“Khỏe.” Tôi nhìn đám mảnh vỡ. “Mẹ ngủ có ngon không?”
“Ngon chứ.” Mẹ cười, bật bếp to hơn. Những mảnh vỡ khẽ lóe – dày thêm.
Tôi bấu ngón tay vào mép bàn cho đến khi đầu ngón bệch. Lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi thử nói: “Con chưa ăn sáng.”
Đám mảnh vỡ không phản ứng. Tôi đổi: “Con ăn rồi.”
Lần này, bên trên đầu tôi vẫn trống không. Nhưng trên đầu mẹ, mấy mảnh vụn đen rút lại một chút, như một luồng gió vừa lướt qua.
Không còn nghi ngờ . Dẫu có điên rồ đến đâu, tôi đang nhìn thấy lời nói dối – thứ chúng khoác lên người khác như một vệt tro vụn.
“Con đừng nghĩ linh tinh. Mọi chuyện sẽ ổn.” Mẹ đặt tay lên vai tôi, nhẹ đến mức như không. “Mẹ luôn ở đây.”
Đám mảnh vỡ lần này không bùng lên, chỉ lơ lửng, giữ nhịp xoay mệt mỏi. Tôi chợt hiểu: có những lời nói dối không vì ác ý, mà vì hãi. một điều gì đó hơn cả chúng ta.
Tôi rời bàn, vào phòng của em gái. Trên giường, cái gối hình mèo vẫn nằm lệch góc, chiếc khăn tay thêu dở cài ghim ở đầu giường. Em chưa về. phố kia dầm dề mưa, đường hẻm trơn trượt, và tôi biết – bằng một kiểu trực giác do đời trước để lại – hôm nay là ngày đáng lẽ đã nghiền nát cuộc đời tôi.
Tôi gọi cho em. Chuông đổ rất .
“Chị?” giọng em ngái ngủ, lẫn tiếng gió tạt.
“Em ở đâu?”
“Quán trà bên hồ. Tí em về.”
“Em về ngay.” Tôi cắn từng chữ. “Đi đường đông người. Đừng rẽ vào con sau nhà.”
Em cười khúc khích: “Chị lại hoang tưởng. Em rồi.”
Điện thoại ngắt. Tôi nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong đó – là tôi – nhưng đôi mắt lại mang một thứ ánh nhìn khác: một vết nứt mảnh, từ biên đến tâm.
Buổi chiều, mưa ngớt. Tôi đứng ở đầu đợi em, mắt không rời con đường lát đá dẫn vào khu tập thể. Mùi đất ẩm và hoa ngâu làm không khí như đặc lại. Tôi cố ghép từng mảnh ký ức: đoạn điện cúp giữa chừng, âm thanh loảng xoảng ở cầu thang, tiếng hét bị nuốt vào tường. Hồi đó, tôi không kịp hiểu chuyện gì. Đến khi hiểu, đã ở trong phòng thẩm vấn đèn lạnh, và tất cả các gương mặt đều nhìn tôi như nhìn kẻ xa .
Một người đàn ông dừng xe bên đường, xuống. Áo sơ mi xanh đậm, cà vạt bị nới lỏng, sống mũi cao – Thiên Vũ. Hôn phu của tôi. Trước khi mọi thứ sụp đổ.
“Vi.” Anh mở cửa bước ra. Mùi hoa gỗ đàn hương . “Anh tìm em từ sáng. Em đi đâu không nghe máy?”
Trên đầu anh, bầu trời trong vắt sau mưa. Không có mảnh vỡ nào.
“Em bận.” Tôi đáp, mắt không rời đầu .
Anh nhíu mày: “Đừng căng . Chuyện hôm trước—”
“Anh vẫn em chứ?” Tôi hỏi, trần trụi.
“Dĩ nhiên.” Anh mỉm cười, đưa tay chạm vào mu bàn tay tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, một mảnh vỡ đen mảnh như vệt móng tay chớp lóe trên đầu anh, rồi tắt phụt như bị ai dập lửa.
Tim tôi siết lại. “Anh có gặp em hôm qua không?”
“Có. Anh đưa em về tận cửa.”
Lần này, hai mảnh. hơn. Chúng tách ra rồi nhập lại, nhè nhẹ quệt vào kêu rè rè.
Tôi rút tay về. Chuyện gì giữa anh và tôi đã diễn ra ở đời trước tôi vẫn chưa dám khui ra. Nhưng từ bây giờ, chữ rời khỏi môi anh đều để lại dấu vết trong không trung.
Ở cuối đường, bóng em tôi xuất hiện. Tóc cột cao, tay ôm túi bánh, giày thể thao lấm bùn. Tôi lao đến. “Đi đường này!” – tôi em băng qua sân tập thể, cố cầu thang cũ.
“Chị làm sao vậy?” Em giằng tay.
“ chị đi.”
Em lưỡng lự. Trong mắt em, tôi chắc giống một người vừa dậy sau một cơn ác mộng mà chưa kịp rũ bỏ nó.
Một tiếng bụp từ đồng hồ điện đâu đó. Dòng điện nhấp nháy. Tôi nghe tiếng chân ai đó chạy trên hành lang. Một bóng đen sượt qua cửa sổ cầu thang. Cơn gai ốc dựng khắp cánh tay.
“Vào trong!” – tôi đẩy em vào cửa nhà, cài chốt.
“Chị bị gì thế?” Em đặt túi bánh xuống bàn, nhìn tôi bằng vẻ vừa lo lắng vừa khó chịu.
Tôi nói hết – về cái c.h.ế.t của em trong đời trước, về những ngày trong trại giam, về ánh mắt mẹ, về pháp đình, về đêm mưa – nhưng chữ vừa dâng đến cổ họng đã bị một thứ khô khốc chặn lại. Nếu tôi nói, liệu tôi có khiến mọi thứ tệ hơn? Tôi đâu biết luật lệ của “trọng sinh” là gì.
Điện phụt tắt. Cả căn nhà chìm trong một lớp bóng tối dày như nhung. kia, tiếng mưa trở lại, lật phật.
“Ở yên.” Tôi thầm, men theo tường đến chỗ tủ bếp tìm đèn pin.
Tiếng kẽo kẹt rất nhẹ trên gỗ. Trong nhà.
“Chị?” Em tôi gọi, giọng thấp.
Tôi bật đèn. Vầng sáng vàng run rẩy cắt một dải chéo qua phòng. Trên sàn, một cái bóng quệt qua sát cửa sau, nơi khung gỗ đã mục.
Tôi lao đến – nhưng cánh cửa đã bật mở. Gió ào vào, theo mùi rỉ sét của lan can cũ.
“Ở lại!” Tôi quay phắt, nhưng em đã chạy ra cửa trước, bản năng thoát khỏi không gian chật hẹp và tối tăm này.
Mọi thứ sau đó diễn ra như một chuỗi khung hình bị ai đó tua : tiếng giày trượt trên gạch, tay tôi chụp hụt, bóng em thoáng qua khúc cua cầu thang, một tiếng thét bị cắt ngang – rồi im lặng.
Tôi chạm vào lan can, lạnh buốt. Dưới chân cầu thang, em nằm nghiêng, mái tóc loà xoà, mắt mở to. Không có m.á.u – hay có mà tôi không nhìn thấy. Tôi ấn tay vào cổ em. Da lạnh rất , hơn bất cứ ký ức nào cho phép.
Tôi hét. Tiếng hét bật khỏi cổ như miệng hũ bị bật nắp quá .
Đèn . Phòng thẩm vấn. Diễn lại một lần .
Mẹ ngồi đối diện, tay giấu vào gấu áo, mắt đỏ quạch. “Con tôi không làm. Nó không làm.” Bà nói, và phía trên bà, những mảnh vỡ điên cuồng quay.
Bạn thân của tôi – người từng biết mật khẩu điện thoại và từng khóc cùng tôi những buổi chiều dài – đứng trước mặt điều tra viên. “Tối đó, Lục Vi cãi với em gái. Tôi nghe rõ.” Trên đầu cô ta, một dải mảnh vỡ tỏa ra như vầng mây đen.
Thiên Vũ bước vào, cà vạt đã thắt lại rất ngay ngắn. “Tôi cô ấy,” anh nói trầm, nhìn tôi đủ để người nghĩ là chân . Và đâu đó, một đường rạn đen mảnh xé không khí.
Tôi ngẩng đầu. Tất cả những gì đời trước để lại giờ hiện lên rõ ràng hơn bất kỳ hồ sơ nào: tôi nhìn thấy lời nói dối. Không chỉ thấy, mà còn nghe tiếng của chúng – tiếng cọ xát sắc lạnh, tiếng rơi như cát mịn lên mặt , tiếng thầm của một thứ che lấp sự thật.
Tôi chậm rãi khép mắt, nuốt khan, rồi mở ra. Nỗi trong tôi không biến mất. Nó chỉ thay hình – từ một khối đá đè nghẹt ngực, một lưỡi d.a.o mảnh giấu trong tay áo.
Họ có thể dựng nên bất kỳ câu chuyện nào. Nhưng lần này, tôi có bằng chứng còn cứng hơn lời thề: lời nói dối đều để lại mảnh vỡ của nó.
Đời trước, tôi c.h.ế.t mà không biết ai đã đẩy chúng tôi vào vực. Đời này, ngay cả khi tôi bất lực nhìn bi kịch lặp lại, tôi đã thấy những sợi dây nối các con rối.
Tôi ngẩng lên, nhìn vào người điều tra, rồi nhìn qua từng gương mặt . “Tôi sẽ kể lại tất cả,” tôi nói, giọng bình tĩnh lùng ngay cả với chính mình. “Và tôi sẽ chứng minh.”
Một mảnh vỡ đen rơi xuống đâu đó trong phòng, không vang tiếng. Nhưng tôi biết nó đã rơi. Và khi đã rơi, nó sẽ để lại vệt trầy trên . Vệt trầy ấy sẽ dẫn đường.
Đêm định mệnh đã quay lại với tôi. Nhưng lần này, tôi không quay mặt đi.