Ta là nữ nhi của một nha hoàn được theo phu nhân. Vì mẹ ta xinh đẹp, khi phu nhân vắng , cha đã cưỡng ép mẹ ta.
Phu nhân cho rằng chắc chắn mẹ ta đã quyến rũ cha,vậy nên xuyên đánh mẹ ta.
Không lâu sau, mẹ ta phát hiện có . Phu nhân tức đến mức ném vỡ tách trà trên bàn. Cha phu nhân nổi như vậy, ý định thu mẹ ta làm thiếp dừng lại. Từ đó về sau, phu nhân xem mẹ ta như cái gai trong mắt.
Mẹ ta mang ta vẫn phải làm việc nặng nhọc. Khi mang được tám tháng, mẹ ta trượt chân khi đang giặt áo, sinh non.
Bà đỡ bế ta như con mèo con, nói là một tiểu nha đầu, phu nhân xử trí thế nào.
Phu nhân mặt đầy chán ghét, chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói:
“ được thì để, không được thì vứt đi.”
Ta mệnh lớn, ngoan cường sót.
Mẹ ta vừa sinh ta xong đã bị phu nhân tìm cớ đuổi về viên.
Sau đó, mẹ đã c.h.ế.t vì bệnh ở đó. Ta chưa từng được gặp người. Ta được nhũ mẫu nuôi lớn.
Nhũ mẫu là người rất tốt. Từ đến lớn, đều là bà ấy chăm sóc ta.
Ở Liễu gia còn có mấy tỷ muội khác, đều là thứ nữ, bọn ta ở Phong viện. Nhưng khác với ta, bọn họ đều có mẹ, còn ta, chỉ có nhũ mẫu.
Mẹ của bọn họ nói, ta là con của hồ mị tử sinh ra. Vì thế bọn họ đều khinh ta, không chơi với ta.
Phòng của bọn ta chỉ có ba gian, ở tận cùng Phong viện, đồ đạc trong phòng đều đơn giản nhất. Hễ gặp gió to mưa lớn, mái sẽ dột. Ta và nhũ mẫu đành phải đi nhờ quản gia sắp xếp người giúp sửa mái .
Về cơ bản, quản gia đều giả vờ đồng ý, nhưng quay lưng là không quan tâm nữa. Vì thế bọn ta chỉ có thể đưa chút bạc cho gia đinh, nhờ bọn họ giúp vá lại.
Vá đi vá lại, rách rưới tả tơi, nhìn thế nào cũng không giống chỗ ở của tiểu thư Liễu gia.
Sau này, ta dần lớn , việc như leo thang ta cũng có thể mạnh dạn làm được. nhũ mẫu đều vô cùng.
“Tiểu thư của ta, để ta làm đi, nếu người ngã hay đập vào đâu thì làm sao đây!”
Ta vỗ ngực:
“Nhũ mẫu, Sương Nhi đã lớn rồi, con nhanh nhẹn như khỉ vậy, giỏi người đấy, người cứ xem đi.”
Nói xong, ta trèo thang, sờ được thanh gỗ, rồi cẩn thận bước , ấn những viên ngói bị gió tốc ngược trở lại.
Đến khi ta xuống, nhũ mẫu vẫn còn mặt đầy , ôm ta có không.
Ta sờ bàn bà ấy đầy mồ hôi. Ta ngẩng đầu, vui vẻ cười với nhũ mẫu:
“Con không đâu nhũ mẫu, người xem, con đã sửa xong rồi, chúng ta lại tiết kiệm được năm mươi đồng tiền nữa.”
Nhũ mẫu sẽ âu yếm xoa đầu ta. Dặn dò không được làm vậy nữa, tiểu thư phải có dáng vẻ tiểu thư. Nhưng ngoài việc là nữ nhi Liễu gia, ta còn tính là tiểu thư gì chứ.
Bọn hạ nhân đều biết nhìn người mà đối đãi. tháng nhận tiền, nhũ mẫu đều lấy một phần để thưởng cho bọn họ. Ba bữa một ngày của ta và nhũ mẫu cơ bản có thể no bụng, nhưng đôi khi vẫn có cơm canh thiu. Lúc này nhũ mẫu sẽ vừa dậm chân, bọn họ là lũ gan đen ruột thối.
đến ta ở bên cạnh, nhũ mẫu vài câu rồi thôi, ảnh hưởng xấu đến ta.
May mà nhũ mẫu có đôi khéo léo, luôn tìm cách làm cho ta chút đồ ngon. Còn bà ấy thì ăn những thức ăn kia.
Do thiếu dinh dưỡng, hồi ta hay ốm sốt. Nhũ mẫu sẽ ôm ta suốt đêm, lau người, xoa bàn cho ta dễ chịu . Ta cũng có mau chóng khỏe lại, hôm sau đã nhảy nhót, không để nhũ mẫu phải .
Nhũ mẫu sự giống như mẹ của ta.
nhũ mẫu chải tóc cho ta đều khen ta:
“Tiểu thư của ta là một mỹ nhân, không biết phải công tử nào mới xứng với người đây.”
Ta biết, nhũ mẫu là yêu thương ta, bằng không, ta chẳng có áo đẹp, cũng chẳng có sức đẹp, lấy đâu ra vẻ đẹp. Càng không thể có công tử nào đến xứng đôi với ta.
Nữ nhi của Đào di nương được cho một người góa vợ, chỉ vì sính lễ hậu hĩnh, phu nhân gật đầu đồng ý.
Xuân di nương van xin phu nhân rất lâu cho nữ nhi bà ấy, cuối cùng được cho một tú tài ba mươi tuổi, coi như là còn khá.
Còn ta ư, ta lắc đầu, không muốn . Cha chưa bao giờ đến thăm ta, càng chưa từng han về ta. Ta như một người có thể có hoặc không trong Liễu gia.
Ta không biết đọc biết viết, cũng không biết thơ từ ca phú, vì ta chưa từng được đi học. Những tỷ muội khác đều được đi học.
Nhưng ta thì không, vì ta không có mẹ.
Nhũ mẫu chỉ dạy ta Tam Tự Kinh, bà ấy chỉ biết Tam Tự Kinh. Nhũ mẫu cũng kể cho ta nghe những câu chuyện hay. Ngưu Lang Chức Nữ này, Bạch Xà Hứa Tiên này, ta nào cũng nghe không đủ, cứ quấn lấy nhũ mẫu đòi kể lại.
Ta , ta cũng coi như là hạnh phúc.
2
Khác với ta, Liễu Như Ngọc là đầu quả tim của cha và phu nhân, là trưởng nữ của Liễu gia.
Phu nhân sinh được hai trai một gái. Dù là cha mẹ hay huynh trưởng đều dành hết tình yêu cho nàng ta. áo của nàng ta chưa từng mặc trùng, sức đến nỗi phải mấy cái rương lớn mới đựng hết. Bọn hạ nhân càng cung kính với nàng ta, không dám có chút trái ý. Ta từ xa nhìn nàng ta, như một con bướm xinh đẹp, vừa thơm vừa đẹp.