Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

3.

à?” – Tô Cẩn An thì thầm.

Im lặng một lát, anh ta nhìn tôi, ánh đầy ẩn ý:

“Năm xưa tôi nói thích là thuận miệng nói chơi, không ngờ cô tin thật.”

được thôi, nể tình xưa, tôi có cho cô một công tử tế.”

, tôi sững người.

Giây tiếp theo, tôi lập nhận ra Tô Cẩn An hiểu lầm.

Chắc chắn anh ta nghĩ tôi vì anh ta nên mới theo đuổi .

Nhưng thực tế hoàn toàn không .

Sau khi trọng sinh, tôi phát toàn tiền tiết kiệm của mình dùng để mua vé tham quan triển lãm và dụng cụ .

Không muốn lãng phí, tôi tự mình xem và bắt đầu .

Dần dần, tôi thực sự yêu thích môn nghệ thuật này.

Nhiều năm qua, của tôi có chút danh tiếng ở Hoa quốc.

Thậm chí nước ngoài thường xuyên mời tôi mang tác phẩm đi triển lãm.

Vì thế, thu nhập tại của tôi cao hơn cả Tô Cẩn An – vị tổng tài kia.

Tuy nhiên, tôi không định nói ra.

Tô Cẩn An chưa từng lựa chọn tin tưởng tôi.

Hơn nữa…

Tôi cúi đầu nhìn bản thân.

đồ thao tôi đang mặc quả thực hơi dơ và cũ kỹ.

Không cách nào khác, tôi vừa xuống máy bay là bị đưa thẳng đến hội trường này, chưa kịp thay đồ dùng để ở vùng núi nước ngoài.

Nhưng chuyện đó thì có gì quan trọng chứ?

Tôi nhìn Tô Cẩn An, giọng điệu xa cách:

“Tôi rất yêu công của mình, tôi tiếp tục , không cần anh lo lắng.”

xong, sắc Tô Cẩn An lập tối sầm:

“Hứa Niệm, cô nhất định vô ơn ?”

“Thôi đi A Cẩn, loại phụ nữ này không đáng để ta giận, ta mặc kệ cô taf đi.” – Bạch Thiến lên tiếng khuyên nhủ.

Đúng lúc đó, người phục vụ rượu lúc nãy bất ngờ biến sắc , tay vào tôi giận dữ:

“Cô là kẻ ăn trộm!”

đồ thao kia cô ăn cắp từ khách khác đúng không?”

chứ, này là tôi tự mua mà.” – Tôi khẽ nhíu mày đáp.

“Cô nói dối! Tôi nhận ra thương hiệu này, hãng này sản xuất đồ đặt riêng!”

“Loại nghèo rớt mồng tơi cô, e là đến cái cúc áo không mua nổi!”

, ánh Tô Cẩn An nhìn tôi lập xuất sự chán ghét:

“Hứa Niệm, cô sa sút đến mức này rồi !”

đó, lúc nãy nói có công , hóa ra là làm… ăn trộm!” – Bạch Thiến mỉa mai, ánh đầy khinh thường.

“Cô có tay có chân mà làm loại trộm cắp thế này à!”

Giữa những lời trích xung quanh, sắc tôi dần lạnh .

Những người này vì muốn nịnh bợ Tô Cẩn An mà không từ bất cứ lời nào.

Tôi lập mất hết kiên nhẫn:

“Tôi nói rồi, đây là quần áo của tôi!”

“Nếu các người không tin cứ gọi cảnh sát đến!”

“Nếu không tôi kiện các người tội vu khống!”

, trong người phục vụ rượu lóe lên sự chột dạ.

“Cô kích động gì chứ!”

“Nếu không vì sợ làm gián đoạn buổi tiệc chào đón trở về nước, tôi không tha cho cô!”

“Ê? Nói mới nhớ, vẫn chưa xuất ?” – Trong đám người có người lên tiếng thắc mắc.

“Một nhân vật chắc chắn xuất vào thời khắc quan trọng nhất của buổi tiệc rồi.” – Tô Cẩn An bình thản đáp.

“Tôi nói lần này về nước mang theo vợ con nữa đấy!”

“Thật ? Không biết tiểu thư nhà nào được anh ấy để tới nữa?”

“Người , tương lai chắc chắn không cùng một thế giới với ta!”

mọi người bàn tán, gương Bạch Thiến lên nụ cười phấn khích:

“A Cẩn, anh có mời tới dự đám cưới của ta không?”

rất có mũi!”

“Anh cố hết sức!” – Tô Cẩn An cười tự tin.

Vừa dứt lời, người phụ trách buổi tiệc dẫn theo hơn chục vệ sĩ áo đen, sắc nghiêm nghị tiến về phía đám đông.

Tùy chỉnh
Danh sách chương