Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước ta nghĩ, lấy được Tiêu chính là hạnh phúc nhất trần đời.
Bây giờ mới hiểu, được ở bên gia đình, được yêu thương cưng chiều, mới là hạnh phúc thực sự.
Ca ca ta sững người, ta kỳ lạ:
“Sao tự dưng khóc?”
“ vui mà.”
“Thần thần bí bí, ta đi đây.”
Ta hít mũi, hỏi anh:
“Ca, huynh đi đâu săn gà rừng ở đâu?”
“Ngọc Sơn.”
Ta sững người — duyên , nằm ở Ngọc Sơn!
“Ca!”
Ta vội vàng chạy lại:
“Dẫn đi với! muốn đi!”
Ta lấy lại tấm thẻ duyên đó, nếu không, trong lòng luôn bất an.
Ca ca ta ngạc nhiên:
“ muốn đi? Kỳ lạ thật, ghét muỗi rừng sao… Thôi được, đi đi, dùng cây cung nhỏ hồi bé của ta vậy.”
8
Ta đi ca ca đó, không nghĩ tới sẽ gặp được Phó Hạc Dương.
Hắn mang một gã tùy tùng, đi giữa đám thiếu niên công tử, vừa nói vừa , tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn bày động tác giương cung lắp tên, khiến đám công tử liên tục kêu lên kinh ngạc.O Mai d.a.o muoi
Trong số đó có người đầu tiên ta, vội vàng nhắc nhở những người khác:
“Phó Hạc Dương, , là người đó sao?”
“Sao nàng ta lại tới đây? lẽ nghe được tin tới săn bắn, nên cố bám ?”
“Đi đi đi, mau đi thôi, đừng cản trở chuyện tốt của người ta, Phó Hạc Dương, tự mình lo liệu cho tốt nhé!”
“Này! Các …”
Đám thiếu niên đùa chạy đi, để lại Phó Hạc Dương cùng một tên tùy tùng, đứng tại chỗ luống cuống không sao.
ta và ca ca gần, Phó Hạc Dương đành chỉnh lại vẻ mặt, với ca ca ta: “Khụ, là Thẩm Hựu Tư à, tới sao?”
Ca ca ta hình không vui, liền chặn họng hắn: “Rừng này lại không có chủ, sao? tới được, ta lại không tới được à?”
Ánh mắt Phó Hạc Dương lướt nhanh qua ta, gượng: “Ta không có đó…”
“Ta kệ có gì, , chúng ta đi.”
Ca ca ta thèm để tới hắn, kéo ta tiếp tục đi về phía trước.
Phó Hạc Dương đứng nguyên tại chỗ một lúc, vì đường lên Ngọc Sơn có một lối, nên hắn có thể lẽo đẽo sau bọn ta.
Đi được một đoạn, ta chậm bước lại.
Cứ thế ngượng ngùng với Phó Hạc Dương không cách, ta vẫn nên giải thích rõ ràng với hắn.
Nhân lúc ca ca ta không chú , ta đi về phía hắn.
Hắn vốn đang bực bội cúi đầu đi, ta tới thì lập tức đứng thẳng, hai chắp sau lưng, bộ dáng trang trọng:
“Thẩm cô , có chuyện gì sao?”
“Phó tiểu tướng quân, hôm đó trước điện, Thái hậu hỏi ta việc tới Nguyệt …”
Ta còn chưa nói hết, hắn bừng tỉnh ngộ, mỉm thấu hiểu, trong đáy mắt còn ẩn giấu vài phần đắc , giống mọi việc đều nằm trong lòng bàn :
“Không cần nói nữa, ta đều hiểu.”
Ta cảm hắn chưa hiểu:
“Không, nghe ta nói hết , hôm đó ta thực …”
Hắn phất ngắt lời ta:
“Thẩm cô , ta muốn nói gì, là người thẳng thắn, trên đời này hiếm có, nhưng Phó giá ta gia giáo nghiêm, chưa báo cho phụ mẫu , không dám tự chủ.”
“Không đâu Phó Hạc Dương, hôm đó ta là nói bừa thôi!”
Hắn sững người, rồi lại hiểu điều gì đó.
“Ta hiểu.”
Hắn , nụ trong sáng không chút tạp chất, vậy mà khiến ta nổi hết da gà.
Ta hít sâu một hơi lạnh.
Thôi vậy, cứ coi hắn tin đi.
Đi thêm khoảng thời gian bằng một nén hương, Nguyệt hiện phía trước.
là không vì sao, trước lại đậu mấy cỗ xe ngựa, trông quen mắt.O Mai d.a.o muoi
Phó Hạc Dương hỏi:
“Ai ở đó vậy?”
Tên tùy tùng đi hắn tên Đắc Bảo trả lời:
“Chắc là điện hạ Ninh Vương, nghe nói người tới phúc cho Thái hậu .”
Tiêu ?
Ta giật mình, quay đầu Đắc Bảo:
“Đây là Nguyệt , hắn tới đây cái gì?”
“Thẩm cô không sao? Trong Nguyệt còn có điện Quân, nhiều người tới phúc thọ mà!”
lẽ là trùng hợp?
Da đầu ta tê rần, vội trấn định lại tinh thần, nói với ca ca ta:
“Ca, huynh đợi ta một chút, ta vào thay xiêm y, sẽ ngay.”
9
Trong vô cùng náo nhiệt, bên ngoài điện Quân, nhiều đạo sĩ đang pháp sự.
Ta không Tiêu , dựa ký ức tiền kiếp, lần đường cũ tìm hậu viện, nơi có cây đại thụ treo đầy thẻ ước nguyện.
May mắn là vẫn chưa có ai , tấm thẻ của ta vẫn yên ổn giấu trong đó.
Ngoài ta , không ai có thể tìm nó.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đưa gỡ thẻ xuống, nắm chặt trong lòng bàn .
Vừa quay người lại, liền đụng ánh mắt của Tiêu .
Hắn đứng nơi cửa, không ta bao lâu rồi.
Trong đầu ta có tiếng “ầm” vang lên, tựa sấm nổ tung.
Ta siết chặt thẻ trong , cố gắng ổn định tâm thần:
“Ninh Vương điện hạ.”
Hắn lặng lẽ ta, hồi lâu mới khàn giọng hỏi:
“ đây gì?”