Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

[Không bắt thì để tôi, tôi có thể một tuần không rửa tay.]

[Bực thật sự, cô còn chung đội với Du Dao của tụi , đạo diễn ơi, đổi đội được không? Cho cô chọn người mà ghép đi.]

Tiếc là đạo diễn không phải ông bụt trong truyện cổ tích, nên chẳng thể biến điều ước của họ thành hiện thực.

Biên tập ra một xấp thẻ nhiệm vụ, đội ngẫu ba thẻ.

Trong khi hai đội khách mời kia còn đang nhường ai thì tôi đã bước nhanh tới, không chần chừ liền ba thẻ.

Phải một lúc tôi mới nhận ra, mọi người đang tôi với ánh mắt có phần kỳ lạ.

Tôi cũng ngẩn ra một lúc.

Không khí bỗng trở nên ngượng ngập.

May mà Du Dao nghiêng người qua, bình thản hỏi: “Nhiệm vụ là gì vậy?”

Đứng gần quá, tôi không tránh khỏi ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên người anh.

Theo phản xạ, tôi định lùi lại, nhưng chân mới nhấc lên được một nửa đã từ từ đặt xuống.

[Hứa Uyển Uyển, mày phải bình tĩnh.]

Tôi thẻ cho Du Dao, khẽ nói: “Anh đi.”

Nhiệm vụ một: Đạp xe ba cây số.

Nhiệm vụ hai: Dùng ba tệ để checkin món đặc sản địa phương.

Nhiệm vụ ba: Chụp ảnh chung với hai người giống hệt .

Nghe thì có vẻ dễ, nhưng làm được lại chẳng đơn giản chút .

Ba chiếc xe đạp đôi đã được chuẩn bị sẵn trước cửa.

Hai đội khách mời kia nhanh chóng leo lên xe. Hai chàng trai trẻ Tạ Sáng và Lạc Phương Hành đạp nhanh thoăn thoắt, chỉ chốc lát đã khuất dạng.

Chỉ còn tôi và Du Dao là chậm rãi, khiến người hâm mộ sốt ruột không yên.

[Hai người này chậm chạp quá, còn chưa chịu xuất phát là sao?]

[Cô Hứa Uyển Uyển này đang làm gì vậy? Nhận tiền tham gia chương trình mà cứ như đi tang, không thể chuyên nghiệp hơn một chút à?]

[Tôi thật sự chỉ đá bay Hứa Uyển Uyển rồi thế chỗ của cô .]

Đúng là đã nhận tiền thì phải làm việc cho đàng hoàng.

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Tôi lên tiếng: “Đi thôi!”

Du Dao khẽ : “Ừ.”

Chiếc xe đạp từ từ lăn bánh.

Đang là mùa du lịch thấp điểm, lại rơi ngày thường nên ven hồ Nhĩ Hải khá vắng vẻ.

Hai quay phim cùng máy bay không người lái bám sát theo chúng tôi.

Tôi hỏi, giọng nghiêm túc: “Làm nhiệm vụ trước?”

Du Dao : “Làm nhiệm vụ hai trước đi. Nhiệm vụ một có thể làm từ từ, nhiệm vụ ba thì cần chờ cơ hội.”

Tôi thấy cũng hợp lý.

Thế là chúng tôi vừa đạp xe vừa tìm đồ ăn.

Ba tệ để checkin món đặc sản, tính ra món chỉ có tệ.

Tôi mở điện thoại tra danh sách món ngon Vân Nam, là gà hấp nồi hơi, cá kho nồi đất, lẩu nấm rừng… toàn những món vượt ngân sách, đành gạt qua, chỉ còn cách tìm vài món ăn vặt giá rẻ.

Đang tìm thì tôi thấy xe của Du Dao dừng lại.

Tôi ngạc anh, thấy anh chỉ về phía ven đường.

Một cô bán bánh nướng, bảy tệ một phần.

Không đắt, nhưng vẫn vượt quá mức cho phép.

Tôi hỏi: “Cô ơi, con mua nửa phần bốn tệ được không ạ?”

Cô bán hàng lắc : “Cô chỉ bán nguyên miếng thôi con ơi.”

Tôi chưa chịu bỏ cuộc, chỉ miếng bánh hơn ở trên khay: “Cô miếng này hơn mấy miếng khác nhiều, cô bán cho con tệ được không ạ?”

Cô do dự một chút rồi gật : “Thôi được rồi, bán cho con.”

Cầm chiếc bánh nướng còn nóng hổi, tôi quay sang hỏi Du Dao: “Anh ăn hay tôi ăn?”

Chẳng lẽ người cắn một miếng?

Dù trước kia từng như thế thật, nhưng giờ đang phát sóng trực tiếp cơ mà.

Du Dao nói: “Em ăn đi. Cẩn thận…”

Anh nhắc hơi muộn, nên tôi đã bị bỏng mất rồi.

Tôi đang há miệng thổi phù phù thì bất ngờ bị giữ cằm lại.

Du Dao hơi cúi xuống, nhíu mày quan sát kỹ một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh dặn dò bằng giọng rất : “Lần ăn uống từ tốn thôi.”

Tim tôi khẽ rung lên. Tôi nghiêng tránh ánh mắt anh, lí nhí : “Biết rồi…”

Hành động của Du Dao khiến người hâm mộ không khỏi bùng nổ cảm xúc.

[Aaaa! Anh ấm áp quá, tôi yêu anh mất rồi! Giây phút này tôi chỉ ước là Hứa Uyển Uyển.]

[Được Du Dao vuốt má, Hứa Uyển Uyển cô có phúc phần gì thế hả?]

[Tôi thấy có gì đó không ổn lắm. Du Dao trước giờ luôn giữ khoảng cách với nữ giới trong công việc, hôm nay lại khác hẳn. Mà công nhận hai người họ cũng hợp thật.]

[Mọi người đừng suy diễn ! Anh Dao nhà tôi vốn lịch thiệp từ trong m.á.u rồi, đừng gán ghép linh tinh.]

món bánh nướng, chúng tôi tiếp tục checkin thêm vài món : bánh cuốn hấp giá bảy đồng, đậu hũ Thạch Bình nướng đồng, rồi mua một chiếc bánh hoa hai đồng từ một người qua đường. Cuối cùng, dùng hẳn mười đồng “to lớn” để thưởng thức món bún qua cầu.

Nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, lúc này đồng hồ mới chỉ mười hai cây mét.

Nhiệm vụ thứ ba là chụp ảnh với hai người giống hệt , chắc phải tìm được một cặp song sinh.

Chuyện này đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, chứ tìm thì khó vô cùng.

[Không bắt thì để tôi, tôi có thể một tuần không rửa tay.]
[Bực thật sự, cô còn chung đội với Du Dao của tụi , đạo diễn ơi, đổi đội được không? Cho cô chọn người mà ghép đi.]
Tiếc là đạo diễn không phải ông bụt trong truyện cổ tích, nên chẳng thể biến điều ước của họ thành hiện thực.
Biên tập ra một xấp thẻ nhiệm vụ, đội ngẫu ba thẻ.
Trong khi hai đội khách mời kia còn đang nhường ai thì tôi đã bước nhanh tới, không chần chừ liền ba thẻ.
Phải một lúc tôi mới nhận ra, mọi người đang tôi với ánh mắt có phần kỳ lạ.
Tôi cũng ngẩn ra một lúc.
Không khí bỗng trở nên ngượng ngập.
May mà Du Dao nghiêng người qua, bình thản hỏi: “Nhiệm vụ là gì vậy?”
Đứng gần quá, tôi không tránh khỏi ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên người anh.
Theo phản xạ, tôi định lùi lại, nhưng chân mới nhấc lên được một nửa đã từ từ đặt xuống.
[Hứa Uyển Uyển, mày phải bình tĩnh.]
Tôi thẻ cho Du Dao, khẽ nói: “Anh đi.”
Nhiệm vụ một: Đạp xe ba cây số.
Nhiệm vụ hai: Dùng ba tệ để checkin món đặc sản địa phương.
Nhiệm vụ ba: Chụp ảnh chung với hai người giống hệt .
Nghe thì có vẻ dễ, nhưng làm được lại chẳng đơn giản chút .
Ba chiếc xe đạp đôi đã được chuẩn bị sẵn trước cửa.
Hai đội khách mời kia nhanh chóng leo lên xe. Hai chàng trai trẻ Tạ Sáng và Lạc Phương Hành đạp nhanh thoăn thoắt, chỉ chốc lát đã khuất dạng.
Chỉ còn tôi và Du Dao là chậm rãi, khiến người hâm mộ sốt ruột không yên.
[Hai người này chậm chạp quá, còn chưa chịu xuất phát là sao?]
[Cô Hứa Uyển Uyển này đang làm gì vậy? Nhận tiền tham gia chương trình mà cứ như đi tang, không thể chuyên nghiệp hơn một chút à?]
[Tôi thật sự chỉ đá bay Hứa Uyển Uyển rồi thế chỗ của cô .]
Đúng là đã nhận tiền thì phải làm việc cho đàng hoàng.
Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Tôi lên tiếng: “Đi thôi!”
Du Dao khẽ : “Ừ.”
Chiếc xe đạp từ từ lăn bánh.
Đang là mùa du lịch thấp điểm, lại rơi ngày thường nên ven hồ Nhĩ Hải khá vắng vẻ.
Hai quay phim cùng máy bay không người lái bám sát theo chúng tôi.
Tôi hỏi, giọng nghiêm túc: “Làm nhiệm vụ trước?”
Du Dao : “Làm nhiệm vụ hai trước đi. Nhiệm vụ một có thể làm từ từ, nhiệm vụ ba thì cần chờ cơ hội.”
Tôi thấy cũng hợp lý.
Thế là chúng tôi vừa đạp xe vừa tìm đồ ăn.
Ba tệ để checkin món đặc sản, tính ra món chỉ có tệ.
Tôi mở điện thoại tra danh sách món ngon Vân Nam, là gà hấp nồi hơi, cá kho nồi đất, lẩu nấm rừng… toàn những món vượt ngân sách, đành gạt qua, chỉ còn cách tìm vài món ăn vặt giá rẻ.
Đang tìm thì tôi thấy xe của Du Dao dừng lại.
Tôi ngạc anh, thấy anh chỉ về phía ven đường.
Một cô bán bánh nướng, bảy tệ một phần.
Không đắt, nhưng vẫn vượt quá mức cho phép.
Tôi hỏi: “Cô ơi, con mua nửa phần bốn tệ được không ạ?”
Cô bán hàng lắc : “Cô chỉ bán nguyên miếng thôi con ơi.”
Tôi chưa chịu bỏ cuộc, chỉ miếng bánh hơn ở trên khay: “Cô miếng này hơn mấy miếng khác nhiều, cô bán cho con tệ được không ạ?”
Cô do dự một chút rồi gật : “Thôi được rồi, bán cho con.”
Cầm chiếc bánh nướng còn nóng hổi, tôi quay sang hỏi Du Dao: “Anh ăn hay tôi ăn?”
Chẳng lẽ người cắn một miếng?
Dù trước kia từng như thế thật, nhưng giờ đang phát sóng trực tiếp cơ mà.
Du Dao nói: “Em ăn đi. Cẩn thận…”
Anh nhắc hơi muộn, nên tôi đã bị bỏng mất rồi.
Tôi đang há miệng thổi phù phù thì bất ngờ bị giữ cằm lại.
Du Dao hơi cúi xuống, nhíu mày quan sát kỹ một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh dặn dò bằng giọng rất : “Lần ăn uống từ tốn thôi.”
Tim tôi khẽ rung lên. Tôi nghiêng tránh ánh mắt anh, lí nhí : “Biết rồi…”
Hành động của Du Dao khiến người hâm mộ không khỏi bùng nổ cảm xúc.
[Aaaa! Anh ấm áp quá, tôi yêu anh mất rồi! Giây phút này tôi chỉ ước là Hứa Uyển Uyển.]
[Được Du Dao vuốt má, Hứa Uyển Uyển cô có phúc phần gì thế hả?]
[Tôi thấy có gì đó không ổn lắm. Du Dao trước giờ luôn giữ khoảng cách với nữ giới trong công việc, hôm nay lại khác hẳn. Mà công nhận hai người họ cũng hợp thật.]
[Mọi người đừng suy diễn ! Anh Dao nhà tôi vốn lịch thiệp từ trong m.á.u rồi, đừng gán ghép linh tinh.]
món bánh nướng, chúng tôi tiếp tục checkin thêm vài món : bánh cuốn hấp giá bảy đồng, đậu hũ Thạch Bình nướng đồng, rồi mua một chiếc bánh hoa hai đồng từ một người qua đường. Cuối cùng, dùng hẳn mười đồng “to lớn” để thưởng thức món bún qua cầu.
Nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, lúc này đồng hồ mới chỉ mười hai cây mét.
Nhiệm vụ thứ ba là chụp ảnh với hai người giống hệt , chắc phải tìm được một cặp song sinh.
Chuyện này đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, chứ tìm thì khó vô cùng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương