01
Trước năm mười tuổi, ta là một tiểu ăn mày chuyên trộm cắp nơi đầu đường xó chợ.
Một lần không cẩn thận, lại ra tay với cả Vương phi.
Ta cứ tưởng phen này bị bắt được thì sẽ bị đánh đến c.h.ế.t.
ngờ Vương phi không những không trách phạt, lại còn mang ta về Vương phủ.
Nàng dung nhan dịu dàng đoan trang, lời nói nhàng nhỏ , quả là bậc lương hiếm có.
Đáng tiếc, tên cẩu Vương gia kia lại không có mắt, có Vương phi rồi mà vẫn chưa thấy đủ.
Hắn còn nuôi thêm ba vị thiếp dung mạo khuynh thành.
Mấy vị thiếp ấy thật kiêu ngạo, ngày ngày ăn diện lộng lẫy để chọc tức Vương phi.
Ta nhịn không được, muốn ra mặt vì Vương phi.
Bọn họ lấy ngón tay thon dài chỉ lên trán ta, cười nhạo:
“Ngươi là ai mà cũng dám xen vào chuyện của chúng ta?”
Ta đảo tròn mắt, ngẩng đầu hừ một :
“Ta là do Vương phi bỏ ra mua đấy! Cũng sẽ là thiếp của Vương gia!”
Có một vị thiếp nhìn ta hai lượt, rồi bĩu môi:
“Thì ra là một con ‘ngựa gầy’, Vương phi lại dùng hạ sách như vậy để tranh .”
Thế là, từ đó ta thành vị thiếp thứ tư trong Vương phủ.
Ây da, nhưng ta cũng chẳng ra trò trống gì.
Nhị di nương dạy ta võ công, lại còn ôm ta đêm, khiến ta chẳng nỡ gây chuyện với nàng.
Tam di nương dạy ta điều chế độc dược, còn tự tay nấu thuốc ngọt cho ta dùng, khiến ta quên mất phải bắt nạt nàng.
Tứ di nương may y phục cho ta, đút điểm tâm cho ta ăn, khiến ta mềm lòng, còn tự tay gỡ sâu từ giày nàng ra.
Nói chung, ở Vương phủ ba năm, ta chẳng làm được việc gì nên thân.
Ta cảm thấy hổ thẹn với Vương phi.
Vương phi nghe ta nói ra nỗi dằn vặt, lại cười vui không dứt.
Thế tử ngồi bên đang luyện chữ, cũng liếc ta một cái rõ dài.
Ta bèn âm thầm hạ quyết tâm, chờ Vương gia hồi phủ, định phải dốc sức tranh , để Vương phi được nở mày nở mặt.
Ai ngờ Vương gia chưa kịp về, đã truyền đến tin dữ.
Thái hậu lo đám thiếp chúng ta ở nơi phồn hoa sẽ làm điều bại hoại, bèn hạ một đạo ý chỉ, đày cả đám ra trang viên để thủ tiết.
Vương phi vẫn đang bệnh, sao chịu nổi cú đả kích này?
Ta và Thế tử bàn bạc, bèn quyết định giấu nàng, chỉ nói là dời đến trang viên dưỡng bệnh.
Ai ngờ, ở trang viên một lần là bốn năm .
Ta và Thế tử vì muốn kiếm mua thuốc cho Vương phi, ngày ngày vào thành làm thuê.
Lần này vừa đặt chân vào thành, hai ta đã để mắt đến một con béo bở.
ngờ lại thất thủ!
Thế tử bị đối phương xách cổ nhấc lên như gà con.
Ta thấy vậy liền lao ra.
Quỳ phịch dưới đất ôm chặt lấy chân hắn, khóc đến thảm thiết:
“Công tử! Xin hãy tha cho đệ đệ ta!”
“Cha ta đã mất, mẹ ta lâm trọng bệnh, hai huynh muội chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!”
Ta thấy con mặt lạnh như , mày cau lại.
Lòng ta thắt lại, bèn liều mạng kêu lên:
“Đại gia! Chỉ cần tha cho đệ đệ ta, ta nguyện ý làm thiếp cho !”
Chiêu này là bài cũ của ta và Thế tử.
Dùng nước mắt không ăn thua thì đem thân ra đổi.
Dù sao ta cũng có khinh công, chạy được là xong.
Ai ngờ con này lại cứng đầu không thèm mắc câu.
Lạnh lùng đòi giải cả hai chúng ta vào đại lao.
ấy, tùy tùng bên cạnh hắn nhìn kỹ ta và Thế tử.
Hắn khẽ ho một , vẻ mặt ngượng ngập nói:
“Vương gia, đây là Thế tử và thiếp thất của đó ạ.”
02
Vương gia căn bản chưa từng chiến tử nơi biên ải, đó chỉ là kế nghi binh để mê hoặc địch.
Hắn đại thắng khải hoàn trở về, được ban thưởng không ít.
Ta cùng Thế tử bị bắt về lại Vương phủ.
Thế tử mặt mày lạnh tanh, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì.
Ta chọc chọc vào tay hắn, cười hí hửng: “Phụ thân trở về rồi.”
Thế tử lườm ta một cái, cười nhạt: “Phu của ngươi trở về rồi.”
Ta véo hắn: “Là phụ thân của !”
Hắn đánh lại: “Là phu của ngươi!”
Thế là hai đứa chúng ta đánh nhau luôn!
Vương gia bước vào thư phòng, vừa hay trông thấy cảnh ta ngồi trên người Thế tử kéo tai hắn, còn Thế tử túm tóc ta mà nhéo mặt.
Hắn day trán, thở dài: “Đứng dậy cả đi, còn ra thể thống gì .”
Ta và Thế tử nể uy của hắn, liền đứng bật dậy tắp lự.
Thế tử lén ngó Vương gia, trong lòng rất hiếu kỳ về người cha “trên rơi xuống” này.
Dù sao từ khi hắn ra, Vương gia đã chinh chiến nơi biên cương.
Mười bốn năm nay, chưa một lần được gặp phụ thân.
Ta cũng lén liếc nhìn Vương gia, trong bụng lấy làm tò mò với vị “phu rẻ mạt” này.
Vương phi đêm ôm ta , thường hay kể chuyện về Vương gia.
Nàng nói Vương gia là người tốt.
Ta thì nghĩ, với cái bộ dạng nghị lạnh lùng kia, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người tốt!
Thế tử tính khí bướng bỉnh, gặp cha ruột cũng cứng họng không nói nổi một lời.
Vương phi thì bệnh lâu năm, yếu đuối như tơ liễu trước gió.
Giờ Vương gia trở về, nữ nhân trong phủ ắt hẳn sẽ càng thêm đông đúc.
Mọi chuyện đều phải kể đến trước sau.
Ta đây là Tứ di nương, tất phải sớm giành thế thượng phong cho Vương phi và Thế tử!
Ta học dáng vẻ nũng nịu yểu điệu của Tam di nương khi xưa.
Uốn éo eo lưng bước đến gần Vương gia, giọng làm bộ làm tịch:
“Vương gia, thiếp và Vương phi đã khổ cực đợi chàng bao năm nay, nay chàng hồi phủ rồi, rốt cuộc cũng có người làm chỗ dựa cho chúng thiếp.”
Thị vệ cao lớn vừa bước chân vào, thấy vậy liền do dự định quay đi.
Thế tử cúi đầu, hai vai run rẩy dữ dội, hẳn là cảm động trước khí khái vì nghĩa liều mình của ta rồi!
Ai ngờ Vương gia xách cổ áo ta lên, ghét bỏ nói:
“Rong chơi ở kinh thành hơn chục năm, mà để lại cho ta một Thế tử câm, cùng một thiếp thất ăn mày khiến ta buồn nôn?”
Ta thấy Thế tử mím môi, gương mặt thoáng hiện vẻ đau lòng.
Tên Vương gia này, như tẩm thuốc độc, nói câu câu nấy đều đ.â.m thẳng vào tim người khác!
Chê bai Vương phi, giễu cợt Thế tử, ta có thể để hắn yên sao?
Thế là ta liền chụp lấy mặt hắn mà hôn cho một cái thật kêu!
03
Nghe nói, sau khi bị ta hôn, Vương gia ghê tởm đến mức nôn khan không ngừng, cả bữa tối cũng chẳng nuốt nổi.
Ta ngâm mình trong thùng tắm, Vương phi cầm gáo nước giúp ta gội đầu.
Nàng vừa khóc vừa cười, bóp má ta mà than:
“Ngươi đó, đúng là gan to bằng ! Có biết Vương gia vốn mắc chứng ưa sạch sẽ không? Ngươi ăn như ăn mày, mặt mày lấm lem tro bụi, lại dám đi hôn chàng.”
Ta còn bổ sung thêm:
“Buổi sáng ta ăn bánh kẹp hành đấy, trong vẫn còn mùi hành! Hê hê, làm hắn ghê tởm đến tận xương.”
Vương phi này thì không cười .
Nàng không vui rồi.
Đợi ta y phục xong, nàng cũng chẳng thèm chải đầu cho ta .
Vương phi giọng:
“Tiểu Thất, trước kia ngươi cùng ba vị di nương kia đấu tới đấu lui, ta vẫn coi như trò đùa. Nhưng nay Vương gia đã hồi phủ, mọi chuyện không còn như trước . Ngươi chớ chạm vào điều kiêng kỵ của chàng, cũng đừng tranh đấu từng li từng tí, rõ chưa?”
Không hiểu!
Cũng chẳng muốn hiểu!
Từ khi chúng ta rời trang viên trở về đã hơn một tháng.
Ấy vậy mà Vương gia chưa từng đến gặp Vương phi, còn đuổi nàng đến một tiểu viện hẻo lánh.
Khắp Vương phủ đều đồn rằng Vương phi đã thất .
Trong cung ban thưởng vô số nhân, đã lấp đầy một nửa hậu viện vốn trống trải.
Rồi đây, nếu Vương gia lại sắc phong thêm vài trắc phi, thêm vài đứa con, thì Vương phi cùng Thế tử còn giữ được chỗ đứng hay không?
Vương phi thân thể yếu nhược, ngày đều phải dùng đến thuốc bổ quý hiếm.
Thế tử lớn lên ở trang viên, nay đã mười ba tuổi, vậy mà chưa có lấy một vị tiên tử tế dạy dỗ.
Ngày qua tháng lại, Vương gia cứ thế lạnh nhạt chúng ta, bọn hạ nhân trong phủ tất nhiên cũng chẳng để chúng ta vào mắt.
Nhưng Vương phi đã nổi giận, ta định phải dỗ dành nàng.
Ta khoác tay nàng làm nũng: “Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ ngoan ngoãn.”
Đợi Vương phi say, ta lặng lẽ rời đi.
Tranh, định phải tranh!
Năm năm tuổi, ta đã hiểu rằng chỉ có tranh giành sót được ở Từ Đường.
Mười tuổi, ta đã biết chỉ có tranh giành không bị bắt nạt trong Thần Thâu Bang.
Mười hai tuổi, khi gặp Vương phi với vẻ hiền hòa từ ái nơi đầu phố, ta liền biết, muốn một cuộc đời khác, phải tranh lấy ánh mắt và lòng thương của nàng.
không biết tranh, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Ta tuyệt đối không thể khoanh tay nhìn Vương phi và Thế tử rơi vào cảnh bần hàn!
04
Giữa đêm khuya, ta gõ chiêng đi đến Tàng Kiều Viên, gọi hết mười nhân mà trong cung ban xuống.
Các nàng mở cửa, ánh mắt chẳng mấy ý nhìn ta.
Từng người một lặng thinh, thoạt nhìn lại còn như có ý đồng lòng đối địch.
Ta gõ ầm ầm thêm mấy , trừng mắt quát:
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau y phục, thu dọn đồ đạc, rồi cút cho ta!”
Một người trong số đó bước ra, không phục nói: “Ngươi dựa vào đâu mà đuổi chúng ta?”
Ta ưỡn ngực, tự đắc nói:
“Ta không giống các ngươi! Ta là thiếp thất chỉ dưới một bậc so với Vương phi! Mấy hôm trước đã được ân , biết đâu giờ trong bụng đã mang cốt nhục của Vương gia rồi!”
Các nàng bán tín bán nghi, ánh mắt dò xét ta.
Nhưng vẫn xì xào bàn tán, chẳng chịu đi.
Ta thấy phiền, liền tung một nắm mê hương, tất cả đều ngã lăn ra bất tỉnh.
Tự tay ta đẩy một chiếc xe gỗ, đem toàn bộ quẳng ra ngoài cổng Vương phủ.
Dù sao đó cũng là nhân do Thái hậu ban, ắt sẽ có người quản.
Ta hì hục đẩy xe quay về.