Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Tôi hoàn từ bỏ kháng cự.

Tà đạo thì tà đạo vậy.

Dù sao cũng là CP.

18

Tối hôm đó Nhu báo tôi một tin vui.

Đối thủ của đạo Phùng sau khi nghe chúng tôi đại náo trường quay thử vai, đã ngỏ mời tôi và Hứa Giai Hân.

Nói là nhìn trúng cái sự mạnh mẽ của chúng tôi, có hai vai cảm rất phù hợp.

Sau khi xem tóm tắt , tôi bảo Nhu đồng ý.

Bộ tên là “Cân Quắc”.

Không phải là một tác phẩm lớn, kể về bốn mươi năm gian nan của những người phụ ở vùng lạc hậu xuống biển buôn bán sau thời kỳ cải cách mở cửa.

Thuộc loại tập .

Gương mặt thẩm mỹ của Hứa Giai Hân có chút không phù hợp, sau khi cô ta xem kịch bản, đã đồng ý đi tiêm tan bớt chất làm đầy, cũng coi như đã trả một cái giá không nhỏ.

Cô ta đóng vai doanh xuống biển buôn bán, có nhiều cảnh đối với chính.

Tôi đóng vai em gái của chính, ở lại làng lấy chồng.

của đạo Vương có hơn hai mươi phút.

So với sự phóng khoáng của đạo Phùng, đạo Vương tinh tế hơn, đối với việc khắc họa vật thì từ chối sự rập khuôn, mỗi người đều có nét đặc sắc .

Và với tư cách là phụ , bà hiểu rõ hơn hoàn cảnh và nỗi khổ của phụ xã hội.

Ngay khi cầm kịch bản trên tay, tôi đã biết.

Vai này, sẽ là bước ngoặt sự nghiệp của tôi.

Những ngày tiếp theo, tôi dừng mọi công việc.

Chuyên tâm nghiên cứu kịch bản.

Ngay trước ngày vào đoàn làm , mẹ tôi và cha dượng đã trở về.

Lục gia lại náo nhiệt hẳn lên.

này không chỉ có hai người họ, cha dượng còn mang về một người đàn ông nữa.

Gen của cha dượng khá mạnh.

em Lục Thanh Y và Lục Thanh Cảnh đều thừa hưởng chiếc mũi cao của ông.

Ngay cả Lục Triệu trước mặt tôi cũng vậy.

Cha dượng nói, ông đã cao rồi, chỉ còn lại một tâm nguyện là để Lục Triệu nhận tổ tông.

Đối với nói của ông, tôi giữ thái độ nghi ngờ nghiêm trọng.

Ước chừng sau khi Lục Triệu nhận tổ tông, tâm nguyện duy nhất của ông sẽ trở thành Lục Thấm Thấm nhận tổ tông, sau khi Lục Thấm Thấm trở về, ông còn muốn Lục Trinh Phong nhận tổ tông.

Sau khi nhận tất cả những đứa con của ông về, có phải là sẽ mang cả về nữa không?

Đương nhiên, tất cả những điều này không liên quan nhiều đến tôi, một đứa con gái kế.

“Con bé à, con dẫn Lục Triệu ở nhà làm quen một chút đi.”

Đây cũng là đầu tiên tôi gặp Lục Triệu.

Anh ta bằng tôi, chỉ kém Lục Thanh Cảnh hai .

Anh ta thấp hơn Lục Thanh Cảnh một chút.

Giữa đôi mày có thêm vài phần hung hăng.

Lúc này cong khóe miệng nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

“Cô là Tần Tâm phải không?”

Tôi không thích ánh mắt của anh ta, đáp lại bằng một nụ cười hoàn hảo không một kẽ hở.

“Hay là cứ gọi tôi là Lục Khinh Bạch đi.”

Bắt được một người làm nhiều nhà tám trên lầu, tôi bảo cô ta giới thiệu Lục Triệu.

Tầng ba là phòng ngủ của tôi và Lục Thanh Cảnh, còn có một phòng khách trống.

Lục Triệu không mấy hài lòng với tầng này, nhấc chân đi lên tầng bốn.

Tôi nhanh chân hơn một bước chặn anh ta lại.

“Đó là phòng của cả.”

“Lục Thanh Y?”

Lục Triệu nhướng mày, ánh mắt khinh thường: “Cả một tầng cô ta ở được sao?”

Tôi không nói gì.

tôi vẫn chặn, anh ta khẽ cười khẩy: “Vậy tôi lên tầng năm thì được chứ gì.”

19

Xem ra ông lão chưa nói với anh ta nhà họ Lục, tầng năm là cấm địa của Lục gia.

Chỉ có em Lục Thanh Y và Lục Thanh Cảnh mới được vào.

Cả một tầng cất giữ di vật của người mẹ đã khuất của hai em.

Không mấy ai biết, ông lão thực ra vốn không mang họ Lục.

Năm hai mươi lăm , ông ta đến ở rể nhà họ Lục.

Mẹ của Lục Thanh Y, Lục Hồng Tú, là con gái duy nhất của Lục gia.

Lục gia từ xa xưa xuất thân từ hoàng tộc, lại tinh thông kinh doanh, loạn thế đã bảo được bộ tài sản, nói một câu phú khả địch quốc cũng không ngoa.

Gia đình như vậy, chỉ tuyển rể.

Và là tuyển rể theo đúng nghĩa đen.

Vào nhà họ Lục, bỏ tên cũ, cả đời chỉ được mang họ vợ.

Ban đầu cũng coi như vợ chồng ân ái, ông lão thông minh lại có mưu lược, việc kinh doanh của Lục gia giao ông cũng yên tâm.

Sau bảy năm kết hôn, Lục Hồng Tú liên tiếp sinh được hai người con, dần dần dồn tâm sức vào việc nuôi dạy con cái.

Cũng giống như câu của bao chàng trai nghèo đổi đời khác.

Trai đểu thay lòng.

Người đẹp dần tàn phai.

Chưa đầy bốn mươi , Lục Hồng Tú đã qua đời.

Năm đó Lục Thanh Y mới mười .

Ba tháng sau, ông lão đưa và con về nhà họ Lục.

Không phải Lục Triệu, là một người khác.

Lục Thanh Y lúc đó chẳng nói gì.

đến tối, lại cầm một con dao lọc xương đến phòng con .

Tôi không biết đêm đó cô đã làm gì.

và con đó ngay sau đó đã ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.

Ông lão cũng không dám nhắc lại đưa con về nhà nữa.

đến khi ông ta cưới mẹ tôi.

Đối với ông ta, mẹ tôi giống như một cái bình phong che mắt thiên hạ hơn.

Lục Thanh Y những năm qua cũng nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần ông lão không quá đáng, cô cũng không so đo.

Và ba năm trước, ông lão hoàn không còn quản lý công việc của công ty nữa.

bộ tập đoàn Lục thị, từ lâu đã là thiên hạ của Lục Thanh Y rồi.

Tôi không hiểu ông lão muốn làm gì.

Lục Triệu nhất quyết muốn lên tầng năm, tôi cũng kiên nhẫn.

Nói với người làm: “Nói với cậu Triệu tắc gia tộc nhà họ Lục.”

tắc gia tộc nhà họ Lục, sáu giờ sáng thức dậy, mười giờ nghỉ ngơi…”

Chưa đợi người làm nói xong, Lục Triệu đã mất kiên nhẫn ngắt .

“Hừ, tắc gia tộc ai đặt ra, ba tôi sao?”

Đột nhiên một tràng giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên.

“Tôi đặt.”

Tôi quay đầu nhìn người vừa nói.

Lục Thanh Y đã về rồi.

20

Tôi và mẹ lại cùng nhau trốn vào bếp.

Cái cảnh tu la ngoài không phải là thứ một con tôm tép như tôi có tham gia vào.

Trên bếp vẫn còn hầm món sườn xào chua ngọt Lục Thanh Y thích.

Hôm nay cái cảnh này Lục Thanh Y không lật thì đã là may lắm rồi.

Sao có nuốt trôi được.

Khi tôi và mẹ bưng đồ ăn ra ngoài, phát hiện phòng khách chìm vào một sự im lặng quái dị.

Vừa hay Lục Thanh Cảnh cũng vừa về.

Trên ăn, không ai động đũa.

Ông lão ngồi ở giữa, Lục Thanh Y và Lục Thanh Cảnh ngồi tay phải ông.

Tôi và mẹ sợ cô lật , cũng ngồi xuống phải.

Đột nhiên, Lục Thanh Y động đậy.

Cô vừa định cầm đũa lên thì nụ cười xu nịnh của ông lão đã theo sau.

“Thanh Y à, hôm nay đặc biệt làm món con thích ăn đấy, con ăn nhiều vào.”

Khóe miệng Lục Thanh Y khẽ nhếch lên, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

“Nên để em trai con ăn nhiều một chút mới đúng, đúng rồi, tên gì ấy nhỉ?”

Lục Triệu đối diện hừ lạnh một .

“Lục Triệu.”

“Rầm—”

Lục Thanh Y trực tiếp vớ lấy đôi đũa ném thẳng vào mặt Lục Triệu.

“Thứ gì cũng dám mang họ Lục.”

Theo tôi biết, Lục Thanh Y tập thao quanh năm, lại đặc biệt yêu thích môn quyền anh.

Sức lực của cô chắc chắn không hề kém một người đàn ông trưởng thành.

Tôi lén liếc nhìn Lục Triệu.

Đôi đũa để lại hai vệt đỏ trên mặt anh ta.

Anh ta dường như không tin được, trợn tròn mắt nhìn Lục Thanh Y.

Lập tức có người làm đưa Lục Thanh Y một đôi đũa mới.

“Thanh Y, con làm gì vậy, có gì từ từ nói.”

Lục Thanh Y không ngước mắt lên.

Ngược lại, Lục Thanh Cảnh lên .

“Nếu còn muốn ăn bữa sau, thì rời khỏi Lục gia đi.”

Tôi cảm Lục Thanh Cảnh thật quá tốt bụng, còn anh ta khuyên.

rõ ràng, Lục Triệu không hề cảm kích.

Anh ta đập đứng dậy, chỉ tay vào Lục Thanh Cảnh.

“Dựa vào cái gì, đều là con của ba cả, dựa vào cái gì tôi không được về nhà!”

Họ bằng nhau.

Một người là thiếu gia duy nhất của Lục gia, một người là đứa con không được ai biết đến.

Anh ta đặc biệt không phục Lục Thanh Cảnh.

Tôi tay Lục Thanh Y khựng lại, vội vàng kéo mẹ tôi ngả người ra sau.

Đây là nhịp điệu lật rồi.

“Rầm—”

“Á!”

Đồ ăn trên đổ lên người Lục Triệu.

Lục Triệu bỏng lăn lộn trên sàn nhà.

Mặt ông lão hoàn không giữ nổi, đứng dậy quát lớn: “Thanh Y, con quá đáng rồi.”

Không có của Lục Thanh Y, cả căn phòng không một người làm nào dám tiến lên đỡ Lục Triệu.

Lục Thanh Y phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên người, đứng dậy nhìn Lục Triệu từ trên cao xuống.

Giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm.

“Mẹ anh tên là… Thẩm Bạch Ngọc đúng không, tôi nhớ rõ biệt thự số tám khu Cảnh Sơn, bình thường hay đến thẩm mỹ viện Giang Nam, anh còn có một cô em gái, học lớp tám trường quý tộc Thượng Huy.”

Mỗi một câu nói ra, sắc mặt ông lão lại trắng đi một phần.

Ông ta há miệng, giọng nói chua xót: “Thanh Y, ba chỉ có một tâm nguyện này thôi.”

Đột nhiên, Lục Thanh Y cười.

“Ba, nếu bây giờ ba chết đi, thì cái tâm nguyện này cũng chẳng còn nữa.”

Đánh giá của tôi là, nụ cười còn đáng sợ hơn cả không cười.

Sức tấn công này quả thực mạnh đến không ngờ.

Tối hôm đó, Lục Triệu và ông lão đều phải nhập viện.

Lục Triệu bỏng do nồi đất.

Ông lão thì bệnh tim tái phát vì tức giận.

Khi người nhà định đưa ông lão đến bệnh viện, Lục Thanh Y ở cạnh khẽ liếc mắt một cái.

“Kẻ ác sống ngàn năm, đâu dễ chết như vậy.”

21

Mẹ tôi cùng đi bệnh viện.

Lục Thanh Y còn có hẹn ăn tối nên cũng đi rồi.

Lại chỉ còn tôi và Lục Thanh Cảnh ở nhà.

Nhớ đến Hứa Giai Hân, tôi xách một chai rượu vang đỏ về phòng.

Qua này đến khác giằng co, tôi phát hiện ra Lục Thanh Cảnh người này càng ép chặt, anh ta càng lùi xa.

Trước khi tôi “vô ” ngủ với anh ta, anh ta còn chưa trốn tránh tôi như vậy.

Ngày mai là phải vào đoàn làm rồi.

Để tránh anh ta nối lại xưa với Đổng Nhiễm, phải dùng chút thủ đoạn thôi.

Nếu không tôi vào đoàn làm mấy ngày, quá dễ “trộm nhà”.

Tôi lấy một cái cốc giấy, áp tai vào tường nghe ngóng động tĩnh phòng anh ta.

Bây giờ là lúc show hẹn hò phát sóng, cái tên bệnh kiều Lục Thanh Cảnh này có lẽ xem.

Tôi kết nối wifi phòng anh ta, tìm thiết TV.

Chiếu cái video nhỏ màu sắc đã tải sẵn lên.

rên rỉ của phụ lập tức vang lên.

Tôi hớp một ngụm rượu vang đỏ.

Tưởng tượng ra vẻ mặt của Lục Thanh Cảnh lúc này, tôi bật ra một tràng cười quái dị.

Không lâu sau, phòng không còn động nữa.

Tôi lại chiếu tiếp.

Cứ thế ba bốn , tôi không tìm thiết nào để chiếu nữa.

Lục Thanh Cảnh đã tắt TV rồi.

Tôi chọn từ tủ quần áo một chiếc váy dài hai dây màu trắng.

Dải ruy băng đỏ quấn từ cổ chân lên đến eo tôi, có chút ẩn hiện.

Tửu lượng của tôi không tệ, lúc này không hiểu sao, tôi cảm tim đập nhanh hơn, đầu cũng hơi choáng váng.

Tôi lại đi gõ cửa phòng anh ta.

này Lục Thanh Cảnh mở cửa rất nhanh, như đợi tôi vậy, trên mặt có chút bất đắc dĩ.

khi nhìn rõ bộ dạng của tôi thì khựng lại.

“Anh ơi, em không ngủ được…”

Anh ta không nói gì, cũng không động đậy.

Đôi mắt ngấn nước của tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi anh ta, tôi nuốt khan một .

“Anh ơi, ngực em khó chịu quá, anh giúp em xoa bóp đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương