Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tớ… lúc đó cậu suốt ngày nói chuyện không , tớ tưởng cậu lại đùa thôi…”
Giọng tôi nói nhỏ.
7
Tô Tô nhìn tôi vẻ vừa sốc vừa hóng chuyện:
“Cũng may là giờ kết quả vẫn tốt, chứ không thì tớ phải mệt thay cho Tạ Yến mất.”
Nghe cô ấy nói, tôi bỗng nhớ đến hộp bánh dứa năm ấy.
Thảo nào bao bì khác mấy lần trước mua, lại còn gói kín đến vậy, bên trong còn lót thêm đồ giữ ấm, mở ra vẫn còn âm ấm.
Tôi lại nhớ đến cái đêm bỏ ra đi.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, mới mười sáu tuổi, thậm chí cũng không nhớ rõ đã cãi nhau vì chuyện gì.
Nhưng giờ nghĩ lại, tôi đột nhiên nhớ đến cảnh Tạ Yến và Tô Tô đến tìm tôi, Tô Tô ôm tôi, còn có ai đó lặng lẽ khoác cho tôi một chiếc áo khoác vẫn còn ấm hơi người… Mà lúc đó tôi chìm trong xúc mình, hề để ý gì .
Chiều hôm đó, sau vừa từ sân bay trở về , câu nói nói hết Chu An lại chợt vang lên trong đầu tôi.
Thì ra, là ý này…
nghĩ tôi lại xót xa, xen lẫn áy náy, mình nợ anh ấy nhiều lắm.
Anh vì tôi mà âm thầm làm biết bao nhiêu chuyện, vậy mà chỉ vì một chuyện này, một chuyện kia, tôi lại dễ dàng bỏ cuộc.
Tối hôm đó, Tạ Yến phát hiện tôi đang thất thần, liền đưa tay nâng cằm tôi, buộc tôi ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đôi mắt ấy đong đầy thỏa mãn và ý cười, giọng nói anh, khàn khàn, trầm thấp nhưng đầy dịu dàng:
“Niên Niên mà cũng có lúc lơ đễnh à?”
Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng “Niên Niên” kéo dài, da diết.
Tôi chăm chú nhìn anh.
“A Yến, em anh.”
“Còn anh thì sao, anh có em không?”
Bàn tay đang đặt vai tôi chợt siết chặt, ánh mắt anh nghiêm túc hẳn lên, gần không chút do dự:
“. Rất .”
tôi không còn chống đỡ nổi nữa, mơ màng sắp thiếp đi, tôi lờ mờ nơi chân trời bắt đầu rạng ánh trắng bạc.
Đêm đó quả thật rất mãnh liệt, tôi mang .
Tạ Yến lo đến mức không chịu , suýt nữa thì định nghỉ việc để ở chăm tôi.
Tôi lực đẩy anh ra chút:
“Em đã Tô Tô tới chăm , anh mau đi làm đi!”
Tô Tô nghe tin thì cười đến không ngậm miệng.
Mà cũng hơn gì Tạ Yến là bao.
Mỗi ngày đến là lại dính chặt bụng tôi — bụng còn có dấu hiệu gì rõ ràng — to:
“ , mẹ nuôi đây, nhớ nào?”
Tôi ôm trán lực:
“Nó mới là một phôi thôi mà…”
Việc phát hiện ra anh có khả năng đọc suy nghĩ là một chuyện ngoài ý .
Lần đầu mang , không có kinh nghiệm, tôi lo sợ lỡ va vào đâu làm sai chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến đứa , lúc nào cũng cẩn thận từng ly từng tí.
Hôm đó, anh đi nấu cơm, tôi vào tắm.
[ – .]
Lúc tắm xong mới nhớ là quên quần áo. Nghĩ đến những tiện từ mang đến giờ, lòng chợt tủi thân, nghĩ uất ức…
Tôi không phát ra âm thanh gì, vậy mà anh lại chạy ngay đến, đứng ngoài cửa phòng tắm lo lắng :
“Vợ ơi, anh quần áo mang đến , đừng để bị lạnh nhé.”
Tôi hơi thắc mắc, không hiểu sao anh lại biết .
Bỗng nhớ đến vài chuyện trước đây, trong đầu tôi chợt nảy ra một suy đoán có vẻ… phi thực tế.
Không lẽ… anh thật sự nghe tiếng lòng mình?
Tôi đi sang một bên, trong lòng nghĩ:
“Ước gì có cái áo choàng ngủ màu tím dày trong ngăn tủ phía bên trái.”
đầy một phút, tôi mở cửa ra, quả nhiên, anh đang cầm đúng cái áo choàng màu tím đó tay.
Sau anh thừa nhận xong, bản thân anh thì phản ứng gì, còn tôi thì đang chửi thề ầm ĩ trong lòng.
Nghĩ đến mấy lần trước mình thầm xuýt xoa vóc dáng anh trong đầu…
còn những lần đọc tiểu thuyết, tưởng tượng ra cảnh anh nói mấy câu “gợi ”, giác toàn bộ lịch sử tìm kiếm điện thoại bị người ta đọc sạch, thật sự độn thổ cho xong.
Trời ơi, khóc quá!
Anh nghiêng người ôm tôi, an ủi:
“Không sao không sao, anh gì .”
Anh nói nghe rất chân thành, nhưng tôi vẫn nhận ra chút trêu ghẹo trong giọng điệu.
Tôi lập tức bịt miệng anh lại, giận dữ:
“Không nói!”
…
Lúc mới cưới, mẹ Tạ Yến không lui tới.
Nhưng mỗi lần về cũ ăn cơm, thái độ họ tôi đều rất tốt. Tôi cũng nhận ra bàn ăn hầu toàn món tôi . Lúc về, họ còn chuẩn bị đống quà cho chúng tôi mang theo.
Sau tôi mang , mẹ Tạ Yến có đến vài lần.
Mỗi lần đều xách theo túi lớn túi nhỏ đồ bổ, lúc rời đi thì lưu luyến không về.
Điều ngờ là, từ lúc tôi mang , mẹ tôi cũng đến thăm tôi mấy lần.
Dù hai người họ ly hôn, nhưng ai nấy đều lo chuyện riêng, năm gặp nhau mấy lần, vậy mà lần này lại cùng nhau đến thăm tôi nhiều lần.
Có lẽ đời thật sự có cái là “tình ông bà cháu”.
gái tôi chào đời , bốn vị trưởng bối cưng chiều đến mức không thể tả.
Bế thì sợ rớt, cho ăn thì sợ nghẹn, nâng nâng trứng, hứng hứng hoa.
Nuôi thành một cô nhóc ngạo nghễ, không coi ai ra gì.
Còn Tô Tô và Chu An thì cũng khá hơn, tới , đòi “ nuôi, mẹ nuôi” suốt.
Hết cách, chỉ đành để tôi Tạ Yến cùng đóng vai cha mẹ nghiêm khắc, ít nhất cũng phải ngăn cho nó đừng hư quá mức chứ.
Thế mà, có một hôm tôi đi dạo phố Tô Tô về , lại đang cầm cây kem trong tay, còn Tạ Yến thì cúi người xuống dặn:
“Đừng để mẹ phát hiện đấy nhé.”
Tô Tô ho nhẹ một tiếng tốt bụng nhắc nhở.
Hai “kẻ tòng phạm” — một lớn một nhỏ — lập tức quay phắt đầu lại, mặt cứng đờ nhìn tôi.
Kem tay chảy xuống tới mu bàn tay, thế mà nó không do dự chỉ tay bán đứng ngay:
“Mẹ ơi, cho ăn đó.”
(Toàn văn hoàn)