Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Xin tha em

5

Tôi rón rén bước vào nhà của Minh Sí.

Lại nữa sống cùng anh… liệu có thể gọi là quay về chốn cũ không?

Ba năm trôi qua, vậy mà nơi này chẳng khác gì.

ngủ tôi từng ở sạch sẽ, tinh tươm. Những chậu hoa tôi từng chăm sóc xanh tươi đầy sức sống.

Tất cả cứ … tôi mới rời đi ngày hôm qua.

Tôi chưa từng nghĩ… anh thật sự chờ tôi quay về.

Không biết nên đối mặt nào, tôi lúng túng viện cớ:

“À… em đi tắm cái .”

Tắm xong, tôi quấn áo choàng tắm bước ngoài.

thì… bắt đầu lệch sóng:

【Biết điều đấy nữ phụ, tắm sạch thơm thơm là tốt.】

【Mặc áo choàng tắm thì càng dễ cởi… nhẹ kéo cái là hết luôn rồi~】

Tôi khẽ day trán.

Trên bàn, ly sữa nóng được đặt sẵn.

Là anh hâm nóng tôi.

Tôi định đưa lên miệng, thì loạn hết cả lên:

【Đây rồi! Cảnh tôi thích nhất! Trong ly sữa có thuốc an thần đấy!】

【Uống xong là lăn ngủ, phản diện tha hồ muốn làm gì thì làm~】

【Sáng hôm sau tỉnh dậy, đùi non đỏ ửng, đi không nổi còn không hiểu chuyện gì xảy ~】

Tôi im lặng đặt ly sữa xuống.

khách tầng dưới, tôi Minh Sí lén lút làm gì đó trên ghế sofa.

lại tiếp tục:

【Kia kìa~ phản diện lén hôn hoa nữ phụ hôn đó! Đúng là yêu vợ phát cuồng mà!】

【Thích hoa của vợ, còn lén giấu đi. Sợ người ta biết mềm lòng, cưng quá trời cưng.】

Tôi bỗng tim thắt lại.

Hoa….Á…Không xong rồi!

Y rằng—giây sau, Minh Sí rút tấm thiệp từ trong hoa.

Trên đó viết rõ:

To: Lục Văn Châu.

Không ai gì.

Cả tôi, cả anh, cả giới— thể bị bấm nút tắt tiếng.

Trời ơi! Tôi hoàn toàn quên mất!

Đúng rồi, tôi vốn định hôn Lục Văn Châu. hoa đó là chuẩn bị anh ta mà…

bùng nổ:

【Hỏng rồi! số hắc hóa của phản diện vượt ngưỡng kìa!】

mới âu yếm hôn hoa, còn định up story khoe “hoa vợ tặng nè~” giờ thì… sập trời.】

Tôi bắt đầu tính toán khả năng tẩu thoát trong đêm.

Không hiểu bằng cách nào, Minh Sí cảm nhận được ánh tôi, quay lại nhìn thẳng vào tôi.

Anh cố tỏ lạnh lùng, đặt hoa sang bên, nhấc chén trà lên, nhàn nhạt:

“Sau này đừng để tôi em tặng hoa ai khác.”

Tôi lắp bắp:

“Biết… biết rồi.”

Tôi định quay người về thì sau lưng vang lên tiếng chén vỡ.

Minh Sí ôm ngực, vẻ mặt đớn, giọng khàn hẳn:

“Vào thư giúp tôi thuốc ức chế.”

Thuốc ức chế?

thở dài:

【Hắn tương tư lâu quá thành tâm bệnh, cứ mỗi phát bệnh là cả người đớn, cảm xúc không ổn định, có khi còn tự hành hạ chính . Mỗi vậy đều phải dùng thuốc ức chế để làm dịu cảm xúc. Thật đáng thương…】

Tôi chưa từng nghĩ…

Anh lại khổ vì tôi vậy.

[ – .]

Cảm giác… giống tôi là tên cặn bã ngủ xong rồi bỏ trốn.

anh đến , tôi không thuốc nữa.

Chậm rãi đi về phía anh, :

“Cần thuốc làm gì? Em ở đây rồi mà.

“Em hôn anh rồi. Anh muốn gì… thì cứ làm đi. Muốn bao nhiêu, muốn nào, cứ tùy anh.”

Anh nghiến răng:

“Em có biết gì không?”

Tôi không trả lời, tiếp tục:

“Anh muốn thử ở bồn tắm không? Hay trước cửa kính sát đất?

Mà thôi, dưới sàn đủ kích thích rồi nhỉ.

hoa đó là chị em đặt, lời hôn Lục Văn Châu là chị ép em.

“Em hối hận rồi.

“Năm xưa… em không nên vứt bỏ anh mà chạy.

“Nên giờ, em chấp nhận bị trừng phạt.

Muốn làm gì, thì làm đi.”

Tôi đẩy anh sát vào tường, tay vuốt nhẹ gáy anh:

“Cơ hội … Anh chọn đi.”

Tôi cúi sát, hơi thở phả lên vành tai anh.

Tai anh lập tức đỏ rực.

sau đó, môi tôi bị anh hôn mạnh đến nghẹt thở.

“Giang Vãn Ý, là em tự chuốc đấy.”

đầu sau chia tay, anh không đợi nổi tới ngủ.

Bế tôi lên, ép tôi xuống ghế sofa tại chỗ.

Tôi còn tâm trạng trêu:

“Gấp vậy sao? Không nổi đến à?”

Anh quấn chặt eo tôi:

“Tôi em cơ hội.

Giờ em chạy còn được, không thì… dù em khóc xin, tôi không dừng lại.”

Tôi ngạo nghễ:

xin? Ai thua còn chưa biết đâu.”

Đêm hôm ấy, mỗi nhớ lại tôi đều muốn tát .

Không ai cảnh báo tôi rằng, nam nhân nổi hứng có thể “làm” cả đêm mà không nghỉ.

Cuối cùng, tôi khóc muốn lết khỏi sofa… thì bị Minh Sí túm cổ chân kéo ngược lại.

Tối đó… anh đúng là “làm thỏa nguyện”.

Ghế sofa, bồn tắm, trước cửa sổ, cả dưới sàn—đều in lại dấu vết điên cuồng của chúng tôi.

Tôi khóc rấm rức:

“Hay là… anh dùng thuốc ức chế đi, tụi còn tương lai chứ…”

Anh cúi xuống hôn tôi, ngón tay lau giọt nước nơi khóe tôi, khẽ :

“Muộn rồi.”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Đêm đó, điên cuồng, dài lê thê.

6

Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại trong vòng tay Minh Sí

Tôi khẽ cựa , nhưng lại khiến anh tỉnh dậy.

Anh ôm chặt tôi, lóe lên tia nguy hiểm:

“Sao ? Tính chạy nữa à?”

Tôi vội lắc đầu:

“Không… không có.”

Anh bật cười, chậm rãi :

“Nếu em tôi ‘kỹ năng kém’… thì không sao.

Mỗi tối, tôi sẽ luyện cùng em đến khi nào em hài lòng thì thôi.”

phát rồ:

【Cười xỉu, cuối cùng bị câu “anh kém quá” ám ảnh kìa!】

【Đúng thôi, bảo đàn ông yếu sinh lý còn hơn bị đ.â.m ấy chứ!】

Tôi rưng rưng nước .

muốn ba chữ: Xin tha em

Tùy chỉnh
Danh sách chương