Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một cô gái tóc dài, đôi sáng trong, gương trái xoan vô cùng đáng yêu.
Cô ấy tươi nhận lấy hồng từ tay tôi, lí lắc .
“Cảm ơn chị nhé, hoa được gói đẹp quá chừng!”
Tôi lắc đầu, tò mò hỏi.
“Không có , em định tỏ tình với anh cảnh sát trong à?”
Gương cô gái ửng hồng, vui vẻ chia sẻ niềm hạnh phúc của mình.
“Dạ đúng ạ, em thích anh ấy lâu lắm !”
Tôi gật đầu, tiếp tục hóng chuyện.
“ người quen nhau thế nào vậy?”
“Anh ấy đã cứu em. Lúc em tan ca đêm, gặp phải mấy tên côn đồ.”
Tôi vỡ lẽ: “Anh hùng cứu mỹ nhân, quá đẹp đôi luôn. Chúc em tỏ tình thành công nhé!”
chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt. Lúc là 6 giờ 30, giờ tan của cảnh sát.
Những người không có ca trực lần lượt rời .
Tôi xe máy điện, đoán xem ai sẽ là người được tỏ tình.
Tính ăn xong miếng dưa cuối cùng về nhà.
Đợi hơn mười phút, cô gái kia bỗng bế hoa , chạy về phía dòng người.
Tôi dõi bóng dáng cô ấy, cho đến khi một người quen thuộc xuất hiện bên cạnh.
Là Trần Vũ Triết.
Trong dòng người tấp nập, người họ , gió nhẹ thổi tung chiếc váy trắng của cô gái.
Tựa một khung hình trong phim Hàn Quốc.
Tôi sững sờ tại chỗ, nhìn Trần Vũ Triết vươn tay nhận lấy hồng.
Trong lồng n.g.ự.c dâng vị chua xót không thể gọi tên.
Bỗng nhiên, anh quay đầu lại, ánh xuyên qua đám đông bắt gặp tôi.
Tôi vội vã vặn tay ga, chạy trốn.
Suốt cả buổi tối, tôi thất thần, trong đầu lặp lặp lại hình ảnh Trần Vũ Triết ôm hoa.
Sau khi đóng cửa tiệm hoa, tôi về nhà, qua loa ăn vài miếng mì gói.
Một mình cuộn tròn sô pha, thất thần nhìn khoảng không.
Tiếng nhập mật mã cửa vang , ngay sau đèn ở lối bật sáng.
Trần Vũ Triết kéo một vali hành lý, phong trần bước đến bên tôi.
“ không bật đèn?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, dưới bóng đèn huỳnh quang, gương anh vẫn dịu dàng trước, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi.
Tôi im lặng, vài chục giây sau, anh lại mở miệng.
“ thế? Có chuyện à?”
Ánh tôi lướt qua chiếc vali đen bên cạnh anh, giọng lạnh dần.
“Anh đến lấy đồ? Tối nay tôi bận, mai hãy đến.”
Trần Vũ Triết ngớ người, buông tay khỏi vali, phịch xuống sô pha bên cạnh tôi.
Giống một mèo bị chọc giận, tôi bật dậy tại chỗ, tung chân đá đổ vali của anh.
Tiếng rơi bịch xuống đất vang , khuôn vốn ôn hòa của Trần Vũ Triết nhăn lại.
“ , anh vô gia cư , cầu xin em thu nhận!”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, trong tôi bốc một cơn giận vô cớ.
“Ai mà tin chứ? Bạn gái anh chẳng phải rất thích anh ? không tìm cô ấy mà ở nhờ?”
Trần Vũ Triết ngơ ngác.
“ , em đang vậy? Bạn gái nào?”
Tôi nén xuống cơn chua xót trong , bực bội đáp.
“Cũng đúng, tôi có tư cách để hỏi anh? Dù thì chúng ta cũng chia tay .”
Trong khó chịu muốn chết, vậy mà lại thấy Trần Vũ Triết sô pha tít .
“ ghen à? Cô gái không phải đuổi anh, mà là đuổi đội trưởng Vương.”
“Hôm nay đội trưởng Vương có ca trực, cô ấy từng đến đồn cảnh sát gặp anh một lần, anh đưa cô ấy tìm đội trưởng thôi.”
Tôi bĩu môi, giọng đầy tủi thân.
“Không đuổi anh? Vậy anh còn vươn tay nhận hoa của cô ấy, còn vui vẻ thế?”
Trần Vũ Triết đến mức miệng suýt rách đến tận mang tai.
Anh kéo tôi lại gần, cái đầu bù xù dụi lồng n.g.ự.c tôi.
“ , tin anh , anh có mình em.”
….
Sau một đêm dây dưa, Trần Vũ Triết cứ thế ở lại.
Nhịp sống dường trở về những ngày chưa chia tay.
Anh sẽ dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho tôi, những lúc không có ca trực thì đến tiệm hoa giúp đỡ.
Khi bạn thân biết tin chúng tôi lại sống chung, cô ấy lập tức chạy đến tiệm hoa tìm tôi.
“Lâm , người lành à?”
Tôi cúi đầu chăm sóc hoa cỏ trước , lắc đầu.
Bạn thân nhìn tôi với ánh đầy khó hiểu.
“Chưa lành mà lại sống chung? Vậy người rốt cuộc là quan hệ ?”
Tôi im lặng. Ngoại trừ câu “Anh có mình em” tối hôm , Trần Vũ Triết chưa từng nhắc đến chuyện quay lại.
Mang trong tâm sự, đêm tôi từ chối anh.
Trần Vũ Triết không , giúp tôi đắp kín chăn, ôm tôi .
Rạng sáng, có khách không mời mà đến tôi tỉnh giấc.
Trần Vũ Triết mở cửa rất lâu mà không quay lại, tôi trằn trọc một hồi rời khỏi giường.
mở cửa phòng ngủ, tôi đã thấy ba sô pha quan sát Trần Vũ Triết.
Còn anh thì ngoan ngoãn chiếc đẩu nhỏ, không dám thở mạnh.
Ba tôi nhìn về phía tôi, tôi chột dạ mở miệng.
“Ba, , ba lại về đây?”
Ba tôi hừ lạnh, giọng không mấy vui vẻ.
“Nhà do ba mua, ba không thể về à?”
tôi vội dịu bầu không khí, cố hòa giải.
“ cái lớn , biết suy nghĩ, ông đừng dữ vậy.”
“Nhìn xem, bé sợ kìa.”
, cằm bà khẽ hất về phía Trần Vũ Triết.
đẩu, Trần Vũ Triết trưng ra vẻ cầu cứu nhìn tôi.
Tôi bật , bước đến ôm lấy cánh tay ba.
“Ba à, đừng giận nữa mà, cũng lớn , khó khăn lắm mới gặp được người thích.”
Ba tôi vốn là người cưng chiều gái, khí thế ban đầu lập tức giảm không ít.
là ông vẫn giữ gương nghiêm nghị, lạnh lùng hừ một tiếng với Trần Vũ Triết.
Bầu không khí dịu lại, tôi lải nhải chuyện quá cảnh vất vả, than đói.
Bà kéo ba bếp, giục ông món mì hành phi sở trường.
Phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi và Trần Vũ Triết đang đẩu, bốn nhìn nhau.
“Trần Vũ Triết, chúng ta rốt cuộc là quan hệ ?”