Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
, nhìn với khó hiểu.
Còn , đang cúi gằm mặt nhìn mũi chân, muốn độn thổ ngay tại chỗ.
3.“Nhậm Hi…” nhìn thật lâu, đột nhiên thu nụ . “Lần trước cậu cũng đúng ?”
“Hả?” ngẩng đầu, ngơ ngác.
cứ tưởng lần ngủ …
Hôm , trong lớp và học thể dục.
vốn hỏi bài.
Nhưng vừa đến, đã nhắm , gục trên bàn…
Chắc do hôm nắng quá đẹp, sáng lấp lánh rọi lên gương mặt , đường nét hoàn hảo chìm trong sắc vàng mê hoặc.
Tim đập loạn nhịp, bất giác buột miệng : “ thích .”
Chuyện đã qua lâu như vậy, cứ nghĩ ai hay biết.
ngờ… nghe .
4. lần bắt quả tang, dám chối .
Lấy hết can đảm, mở miệng thừa nhận.
Đúng lúc , bạn thân của Trần Trác xuất hiện cửa lớp.
“ thôi Lục Trầm, đã hẹn sân bóng , còn chần chừ ? Trời sắp lớn .”
như bắt được chiếc phao cứu sinh, vội cầm lấy cặp chuồn .
gọi giật : “Chạy cái ? Chưa xong đâu.”
Trần Trác đảo qua giữa chúng , gian xảo.
“ người… đang làm mờ ám đấy à?”
Lục Trầm liếc ta một cái, Trần Trác lập tức biết điều, “Xuống dưới chờ” biến mất.
đành đứng , số phận phó mặc xử lý.
Ai ngờ dịu dàng : “Đưa cặp đây .”
“Hả?” ngớ người.
cứ tưởng nếu mắng thì cũng sẽ từ chối khéo như những người khác.
Nhưng rất tự nhiên cầm lấy cặp của .
Đối mặt với ngạc nhiên của , mỉm hỏi: “Tối nay rảnh chứ?”
Tuần sau thi đại học, thầy cô chúng nghỉ ba ngày, ngoài việc nghỉ ngơi thì chẳng kế hoạch khác.
“Rảnh.”
“Vậy thì tốt.” vừa vừa .
càng lúc càng lớn, theo ra ngoài.
Khi qua đoạn hành lang mái che dẫn ra cổng trường, thầy cô , cố ý giữ khoảng cách với .
Kết quả tiếng rơi át mất.
nghe loáng thoáng: “Chăm học hành… … yêu đương… chúng ta gặp nhau đỉnh cao… sẽ gửi chiến lược cậu.”
Đến khi ra đến cổng trường, cuối cùng cũng nghe rõ một : “Dự báo thời tiết tiếng sẽ tạnh.”
Nhưng chẳng còn tâm trí để quan tâm trời tiếng tạnh , nghĩ mãi về “gặp nhau đỉnh cao” mà .
đang từ chối khéo, hay chờ thi xong mới quyết ?
Chắc thẫn thờ, dừng bước.
“Sao thế?”