Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tôi giả vờ vừa mới phát hiện ra mối quan hệ mờ ám của người, ngón run rẩy chỉ thẳng vào Anh Cố, giận dữ mắng:
“Anh Cố, anh là đồ cầm thú! Anh sao giường với gái mình chứ!”
đến cuối, giọng tôi nghẹn lại, run run:
“Anh vắng lễ đính của ta… chỉ để loại này sao? người đã lén lút với nhau bao lâu !”
Lời vừa dứt, đám khách đứng ngoài cửa lập tức xôn xao một trận.
sảnh tiệc náo loạn, ai nấy đều vươn cổ hóng .
“Trời ạ, đây là chú rể hôm nay sao? Tiểu tam lại là… gái nuôi?”
“Nghe chẳng quan hệ máu mủ đâu, Đào Đào hình là trẻ mồ côi được nhận nuôi. kia Tổng Cố cưng chiều lắm cơ mà。”
“Hèn chi lễ đính dám tới trễ, thì ra sáng sớm bận ‘tập dục’ với tình muội à. Tạch , quản lý thời gian thất bại!”
Phòng livestream vốn đang yên ắng cũng cư dân mạng thi nhau chia sẻ, chỉ chốc lát đã nổ tung.
phòng nghỉ không lấy một tấm chăn.
ánh chỉ trỏ của mọi người, Anh Cố vội vàng giật lấy chiếc áo khoác trên sofa che người.
chọc giận, Đào Đào gào chói tai:
“Anh Cố, anh phải là đàn ông không hả!”
“Aaaa! Không ai được phép chụp công chúa tôi!”
Chỉ tiếc, kiểu hét chói tai này hoàn toàn không ngăn nổi đám người hóng giơ điện thoại lia lịa.
Tất dấu vết hoan ái trên cơ người đều quay lại rõ mồn một.
Khóe môi tôi khẽ nhếch một nụ cười .
Thích lén lút quay lén để tìm cảm giác kích thích, đúng không?
Vậy thì tôi sẽ cho người cơ hội… để thế giới chụp thoải mái!
Đào Đào chửi xối xả, lúc này Anh Cố mới sực tỉnh.
Anh vội khoác chiếc sơ mi trắng duy nhất sạch người cô ta, đứng chắn ống kính, giọng quát:
“Đủ ! Đừng chụp nữa!”
Hàng lông mày anh nhíu chặt, quay đầu ra lệnh cho tôi:
“ , mau cho họ ra ngoài đi. Anh mặc quần áo xong sẽ ra ngay, ta tiếp tục lễ đính …”
Tôi thẳng thừng ngắt lời:
“Dựa vào gì?”
Anh Cố sững người.
Anh hoàn toàn không ngờ tôi sẽ từ chối.
Tôi nhếch môi, ánh lùng nhìn anh:
“Anh Cố, đừng với tôi là người trần truồng nằm phòng nghỉ này… chỉ để ‘gãi ngứa’ cho nhau nhé?”
“Đuổi tôi ra, để nhường phòng cho anh và tiểu tam, muốn tiếp tục lễ đính ? Anh coi tôi là đồ ngu chắc?”
“Anh dựa vào gì mà nghĩ rằng… tôi sẽ muốn một gã đàn ông dơ bẩn anh!”
Nghe tôi một câu dao cứa tim, sắc Anh Cố lập tức trắng bệch.
Anh mím môi, vô thức nắm chặt cổ tôi:
“Không phải vậy đâu, , tất đều là hiểu lầm, nghe anh giải thích…”
Đảo nhìn quanh, thấy bao nhiêu người đứng xem náo nhiệt, lần đầu tiên đời Anh Cố phải cúi đầu tôi:
“Ở đây đông người quá, ta vào đóng cửa riêng được không? Cho anh chút diện, đừng khiến anh mất .”
Tôi lùng hất anh ra.
Ngày đó, khi Anh Cố định để bạn thân nhục tôi, khi anh phát livestream cho Đào Đào xem cảnh tôi thân mật…
Anh đã bao giờ cho tôi một chút diện nào chưa?
Bây giờ chịu hạ mình cầu xin, đâu phải vì anh hối hận vì sự phản bội của mình, mà chỉ vì… xấu hổ ánh nhìn khinh bỉ của người đời mà thôi.
“Anh Hoài Xuyên, anh đừng xin xỏ con đàn bà già đó nữa! đau lòng lắm!”
Đào Đào ôm chặt lấy cánh Anh Cố từ phía sau.
Cô ta chỉ mặc một chiếc sơ mi nam rộng thùng thình, để lộ xương quai xanh đầy vết , giọng đầy ấm ức, đôi đẫm lệ:
“Người chen ngang giữa ta vốn là Thẩm ! Rõ ràng cô ta mới là tiểu tam!”
“Đuổi cô ta đi được không? nghĩ thông , muốn đường đường trở thành phu nhân của Tổng Cố!”
Tôi bật cười lùng.
Bước một bước, tôi giáng thẳng cho Đào Đào một tát trời giáng.
Khuôn trắng trẻo của cô ta lập tức sưng đỏ, đôi trừng lớn đầy kinh hãi, không tin nổi.
“Phu nhân Tổng Cố?”
Tôi không chút nương , lại vung tát thêm một , khóe môi cong đầy giễu cợt:
“Để tôi nhắc cho cô nhớ —— công ty của ‘anh trai’ cô, toàn bộ vốn đầu tư… đều là tôi tìm về!”