Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa ra khỏi phòng sinh, mẹ chồng đã nói với tôi rằng chồng tôi ngoại .
Bà khuyên tôi đừng dễ dàng bỏ qua cho anh ta, nhất định phải bắt anh ta ra đi tay trắng, và không được để con theo anh ta.
Bà còn viên tôi rằng, dù có làm mẹ đơn thân thì vẫn có thể sống tốt, bà sẽ ở lại sóc hai mẹ con tôi.
Nếu không phải tôi đã sống lại một lần nữa, có lẽ tôi sự sẽ tin rằng mẹ chồng là một người tốt.
…
Khi mẹ chồng kéo tôi lại, ra vẻ thần thần bí bí muốn nói chuyện riêng, tôi chắn mình đã trọng sinh.
Quả nhiên, bà lại cúi thì thầm bên tai tôi bằng giọng buồn bã y như :
“Huệ Huệ à, mẹ phát Gia Dương nó ngoại rồi.”
Chưa kịp để tôi phản ứng, bà vội vàng an ủi:
“Mẹ con là đứa con gái ngoan, dù không phải con ruột mẹ sinh ra, nhưng trong lòng mẹ, con còn quan trọng hơn cả con trai ruột.”
“Con ly với Gia Dương đi, mẹ đứng phía con! Mẹ sẽ giúp con con, sau khi ly rồi, con cứ yên tâm đi làm, ở đã có mẹ lo.”
Vừa nói bà vừa diễn kịch, ôm lấy tôi giả vờ an ủi:“Gia Dương có lỗi với con, mẹ sẽ bù đắp thay nó.”
, khi tận tai nghe thấy mẹ chồng nói chồng ngoại , tôi cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
Tôi là trẻ mồ côi, tất cả những gì có ngày hôm nay đều do tôi tự mình cố gắng mà có.
Tôi và Gia Dương đến được với nhau là vì chí hướng, ngờ vừa sinh con xong thì lại phát ra chuyện trời như thế.
Bình tĩnh lại, tôi nghe theo lời mẹ chồng, dứt khoát ly .
Con dưới hai tuổi theo luật không giao cho cha, vậy là tôi thuận lợi đưa con đi.
Xuất viện xong, tôi đưa mẹ chồng căn mà tôi mua khi kết .
Quả bà sóc con trai tôi rất chu đáo như đã hứa.
Dù sau đó Gia Dương tái , mẹ chồng cũng chưa bao giờ can thiệp.
Ngược lại còn luôn vỗ tôi, sợ tôi buồn phiền đau khổ.
Lúc đó tôi cảm vô , thề sẽ coi bà như mẹ ruột mà hiếu thuận.
Sau này mẹ chồng mắc bệnh nặng phải nằm viện nửa , ban ngày tôi thuê người sóc, ban đêm thì tôi thức trắng canh bà.
Vì để bà ăn được nhiều hơn, ngày tôi cũng đổi món nấu đủ kiểu.
Nửa trôi qua, đồng nghiệp đều bảo tôi như già đi cả chục tuổi.
Nhưng mẹ chồng hễ gặp cũng khen tôi hiếu thảo hơn cả con ruột, làm bộ làm tịch rất ra dáng.
Tôi trở thành nàng dâu hiếu thảo mà cũng ngưỡng mộ.
Thế nhưng mãi đến mười tám sau, khi con trai tôi thi đậu vào một trường đại học hàng trong nước, tôi phát tất cả là một màn kịch.
Hôm đó, người chồng cũ mà tôi không gặp suốt mười tám – Gia Dương – bỗng xuất một người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái – Kiều Kiều.
Còn đứa con trai vừa nằm trong lòng tôi làm nũng, lại chạy đến ôm chầm lấy người phụ nữ kia, ngọt ngào gọi “mẹ”, quay lại thì mắng tôi không tiếc lời.
“Bà sự tưởng một bà già xấu xí như bà có thể sinh ra đứa con ưu tú như tôi sao?”
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con ruột của bà không đang chui rúc ở cái xó rồi!”
Tôi hoang mang tột độ, không thể hiểu nổi vì sao đứa con tôi nuôi dạy cẩn thận suốt mười tám lại có thể như vậy.
“Nói chứ tôi chưa bao giờ thích bà đâu.”
“Bà già chết tiệt, bà mau chết đi thì tiền tiết kiệm và cửa sẽ thuộc cả chúng tôi!”
Tôi từng tịch thu điện thoại vì muốn tốt cho thành tích học tập của nó.
Tôi không cho nó yêu sớm là vì không muốn nó đi sai đường.
Không ngờ tất cả những điều tôi làm vì nó, lại trở thành lý do khiến nó oán hận tôi.
Người phụ nữ kia – Kiều Kiều – nghe xong thì xót xa vuốt con trai, nói dịu dàng:
“Mẹ mua cho con điện thoại đời nhất rồi, con thích chơi bao lâu cũng được!”
“Con trai mẹ đẹp trai như vậy, muốn yêu thì cứ yêu, mẹ sẽ luôn ủng hộ con!”
Nghe xong, con tôi càng cảm , không ngừng nói lời ngọt ngào với bà ta.
Mẹ chồng – mẹ của Gia Dương – thì đứng đó cười hài lòng cảnh mẹ con hòa hợp ấy, rồi quay lại tôi, gương tràn đầy ác ý:
“Huệ Huệ à, sự cảm ơn con nhiều lắm, đã nuôi dạy con trai của Gia Dương và Kiều Kiều xuất sắc đến vậy.”
Mãi lúc này tôi , thì ra con ruột của tôi đã gia đình này tráo đổi từ mười tám .
Đứa con mà tôi dốc lòng nuôi dạy suốt mười tám , ra là con của người đàn bà khác!
Còn con tôi, đã bọn họ bán đi từ khi vừa sinh ra!
Cuối , tôi họ đẩy từ tầng cao xuống.
Khi cảnh sát điều tra, chính đứa con mà tôi nuôi lớn lại một mực khẳng định tôi tự sát vì trầm cảm.
2
Tôi vừa hoàn hồn lại, đã thấy mẹ chồng đang tôi chằm chằm đầy nghi ngờ.
“Huệ Huệ, mẹ đang nói chuyện với con đấy, sao con lại ngẩn người ra vậy?”
Tôi cố gắng tỏ ra buồn bã, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Mẹ à, con muốn suy nghĩ lại… Có lẽ Gia Dương là nhất thời lỡ bước mà thôi…”
Mẹ chồng vừa nghe xong kích :
“Huệ Huệ, con đừng vì nể mẹ mà tha thứ cho thằng Gia Dương khốn đó! Nó ngoại thì tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Tôi bắt nức nở khe khẽ, trông như thể trái tim tổn thương đến tận :
“Mẹ, mẹ để con bình tĩnh lại một chút được không… Dù sao con với Gia Dương cũng từng yêu nhau lòng.”
Nghe tôi có vẻ dịu giọng, mẹ chồng liền vui vẻ ra :
“Được rồi, con cứ suy nghĩ kỹ. Đừng vì chút cảm đó mà làm lỡ cả đời mình.”
Đang nói chuyện thì điện thoại mẹ chồng đổ chuông. Bà liếc màn hình rồi đi ra ngoài nghe máy.
dáng vẻ lén lút của bà, không cần đoán tôi cũng là gọi đến.
Cố nén cơn đau do mổ, tôi lén lút bò đến gần cửa để nghe trộm cuộc điện thoại giữa mẹ chồng và chồng tôi – Gia Dương.
“Gia Dương, con yên tâm đi, có mẹ ra thì chắn sẽ khiến con ly được!”
“Con cứ an tâm sống hạnh phúc với Kiều Kiều, có chuyện gì mẹ lo hết cho!”
“Trần Huệ Huệ đúng là đồ ngu, mẹ cần nói là muốn cháu là nó cảm đến rơi nước mắt.”
“Mẹ lát nữa sẽ mang con của Trần Huệ Huệ đến cho các con, muốn xử lý sao thì tùy. Trẻ sơ sinh đứa chả giống nhau, nó chắn không phát ra đâu… Dĩ nhiên rồi, cháu đích tôn của mẹ, mẹ nhất định phải tự tay sóc.”
“Đẻ xong thì chảy máu nhiều là chuyện thường, Trần Huệ Huệ cái con đàn bà lòng dạ sắt đá đó chẳng hề có chút phản ứng , chắn là không lòng yêu con rồi.”
“Được rồi, mẹ rồi. Sau này còn phải trông cậy nó kiếm tiền nuôi cháu trai mẹ, sao mẹ để nó chết được…”
Nghe những lời độc địa tuôn ra từ miệng mẹ chồng, tôi muốn bọn họ đồng quy vu tận ngay .
Nhưng tôi còn con, đứa bé vô tội, lần này, tôi nhất định phải bảo vệ con mình cho bằng được!
Thấy mẹ chồng sắp nói xong cuộc gọi, tôi vội vã nhịn đau bò lại giường bệnh.
Vừa nằm lại xong thì bà ta cũng bước vào.
Thấy tôi trắng bệch vì đến vết mổ, trong mắt bà ta ánh lên sự hài lòng.
“Huệ Huệ à, chuyện ly con nhớ suy nghĩ kỹ, mẹ cũng là phụ nữ, mẹ hiểu cảm giác phản bội nó đau đớn thế .”
gương giả dối ấy, tôi thấy ghê tởm toàn thân, nhưng để không bại lộ, tôi vẫn gật :“Con sẽ nghĩ kỹ, rồi nói lại với mẹ.”
Bà ta giả vờ nựng nịu đứa trẻ, cố chọc cho con khóc rồi vội vã bế lên dỗ dành.
“Để mẹ trông cho, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, mẹ có kinh nghiệm mà!”
“Trẻ con khóc ảnh hưởng con nghỉ ngơi, mẹ bế ra ngoài dỗ xong rồi mang lại cho con.”
Không đợi tôi gật , mẹ chồng đã ôm con rời đi, bộ dạng vội vã đó là bà ta sớm đã chuẩn sẵn kế hoạch tráo con.
bóng lưng háo hức của bà ta, tôi lạnh lùng nhếch mép, cầm điện thoại lên gọi cho cô bạn thân làm trong bệnh viện này:
“A lô? Con của tớ người ta bế đi mất rồi…”
Sau khi nghe rõ đuôi câu chuyện, bạn tôi đập bàn cái rầm, hứa sẽ giúp tôi tráo lại đứa trẻ ngay .
“Nhớ đừng để phát ra.” Tôi cẩn thận dặn dò, vì muốn cả gia đình kia phải tự tay gánh lấy hậu quả.
Bạn tôi hiểu ý. khi bọn họ kịp mang đứa bé đi giao cho bọn buôn người, cô ấy đã kịp thời đổi lại con cho tôi.
Lần này, chính Gia Dương sẽ tự tay bán đi kết tinh yêu của hắn với Kiều Kiều.
Ngày xuất viện, mẹ chồng ôm đứa bé theo tôi , gương rạng rỡ như sắp được hưởng phúc.
Phải, hưởng phúc.
Nhưng đó là .
này, bà ta đừng hòng mơ đến!
, mẹ chồng chủ đề nghị tôi ở cữ, nhưng tôi nỡ để bà phải phục vụ, liền bỏ hơn mười triệu thuê hẳn một cô y tá chuyên nghiệp.
Mẹ chồng cần chơi với trẻ con là được.
Nhưng lần này… tôi không định thuê y tá nữa.