Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

Cho đến lần vô tình thấy ảnh bố mẹ ruột nó, tôi mới phát hiện —gương mặt tôi và mẹ nó có vài phần giống nhau.

, tôi chính thức Vân làm con gái nuôi, từ hai mẹ con sống chung.

Con bé vẫn chăm , đi làm bình thường, tan ca về chủ động nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa — thật sự là cô gái siêng năng, biết lo toan.

Mỗi tháng tôi đều đưa cho nó bảy nghìn tệ, chưa bao nó chịu .

Ngược lại, mỗi lần tôi đưa tiền, nó lại giận, mắng tôi coi nó người giúp việc.

Trái lại, nó thường dùng tiền lương mình mua cho tôi những món đồ nhỏ xinh, những thứ thú vị hay quà tặng bất ngờ.

Từ nơi nó, tôi cảm được thứ tình yêu con cái mới dành cho mẹ — dù nó không phải máu mủ ruột rà tôi.

Những chuyện , tôi buồn nói với Minh , vì có nói cũng liên quan gì đến nó.

tuy không vui, ba năm tù, cô đã học được cách giấu cảm xúc, không vênh váo .

khẽ huých cùi chỏ vào Minh , cố tỏ bình thản cất lời:

“Mẹ, bọn con đến thăm mẹ. Ba năm qua con đã thay đổi, cải tạo tốt , sẽ không tái phạm . Mong mẹ tha thứ cho con.”

Giọng điệu khiêm nhường, thái độ nhún nhường, hoàn toàn khác với kiêu ngạo, hống hách ba năm về .

Tôi vẫn giữ nguyên thái độ:

“Không cần xin lỗi. Tôi nói rõ — các người về đi.”

Thấy tôi lay động, liếc sang Bảo, hiệu cho nó năn nỉ tôi.

Bảo hiểu ý, vội nói bằng giọng van nài:

“Bà ơi, bà đừng giận , mẹ con biết sai .”

“Chúng mãi là gia đình, bà đừng giận được không?”

Vừa nói, thằng bé vừa chìa tay kéo tay tôi.

Tôi lập tức đẩy nhẹ , giọng lạnh nhạt:

“Thôi khỏi diễn . ai sống đời nấy, gương vỡ khó lành.”

Sắc mặt Bảo lập tức sụp xuống, nó bực bội trách lại bố mẹ:

“Con đã bảo đừng đến , bà bây cứng hơn đá! Hai người cứ thích tự chuốc nhục!”

“Bà không thôi, có gì to tát đâu, con sẽ không bao đến !”

Nói xong, nó vùng vằng đi.

Minh nhìn tôi cái đầy thất vọng cũng lặng lẽ quay người.

Từ , ba người họ không xuất hiện mặt tôi thêm lần nào.

, vài người họ hàng vẫn qua lại, đôi khi nhắc đến:

“Minh hiền quá, gặp phải kiểu , vì muốn cho con mái ấm nên biết nhẫn nhịn thôi.”

là đồ vô lương tâm, hai vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau vì tiền.”

“Nó chịu đi làm, tiêu nước, Minh bệnh cũng không có tiền chữa.”

“Nghe nói phải bán nhà để lo viện phí, ai ngờ con đàn bà độc ác cầm hết tiền trốn luôn.”

“Người nói ‘vợ chồng hoạn nạn chia lìa’, đến cả con trai ruột cũng lại!”

“Tu Hà, bà làm đúng đấy, may cắt đứt sớm, chứ không gia sản chắc bị con ly nuốt sạch!”

Lúc ấy tôi mới biết Minh gặp chuyện nghiêm trọng đến vậy.

Người nói nó bị u lành, cần phẫu thuật cắt là xong, không ngờ kẻ luôn miệng nói “yêu thương hết lòng” lại trốn, mang theo toàn bộ tiền bạc.

Tôi hít sâu hơi, lạnh nhạt nói:

“Trách ai bây ? có thể nói là tự nó gieo, tự nó gặt — gặp phải người đàn bà không gì, là số nó thôi.”

Tôi cứ nghĩ Minh sẽ lại đến cầu xin tôi, không ngờ lần nó lại có chút cứng cỏi — dù không có tiền chữa bệnh, nó cũng không đến tìm tôi.

Họ hàng khuyên tôi:

“Con đàn bà khốn nạn chạy mất , Minh dù sao cũng là con ruột mười tháng mang nặng đẻ đau chị.

Dù chị có giận đến đâu, lẽ lại nhẫn tâm thấy chết không cứu?”

Tâm trạng tôi khi ấy phức tạp, tôi không trả lời.

Vài ngày , tôi Vân về nhà càng lúc càng muộn.

Tôi đưa tiền cho con bé, nó cũng không khăng khăng từ chối , ngược lại dè dặt hỏi vay tiền tôi.

Số tiền không nhỏ — vừa mở miệng đã là hai trăm ngàn.

Tôi hỏi:

“Sao con lại cần khoản lớn thế ?”

“Ngoài kia có người bạn rất quan trọng đang bị bệnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương