Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xung quanh có rất nhiều họ nhà họ Đổng, người nào người nấy thi nhau khuyên nhủ.
“Trương này, đừng làm loạn , mẹ vợ và em vợ đã cho bậc thang xuống , đừng có không biết điều.”
“Đúng vậy, hôm nay là ngày trọng đại nhất , đừng vì giận dỗi mà hủy hoại cuộc mình.”
“ có thể cưới Duyệt Duyệt là tổ tiên nhà họ Trương tích đức, phải biết nắm bắt cơ hội.”
“Mau quỳ xuống dập hai cái cho em vợ, là đàn ông thì phải làm chịu.”
“Nhanh nhận lỗi đi, tôi đang đợi ăn cỗ đây này, à mà xe cộ, công, mừng có chuẩn bị đủ chưa đấy?”
“ tôi dậy sáng sớm dự đám cưới, cũng không dễ dàng gì đâu.”
Bảy dì tám thím nhà Đổng Duyệt vây quanh tôi, ánh mắt cứ liếc về phía túi áo tôi.
Mẹ Đổng vênh váo nói: “Nhìn các người xem, chẳng có chút đồ nào, lát không chỉ mỗi người có bao lì xì lớn, mà tặng trang sức vàng, dây chuyền vàng .”
“Con gái tôi cưới chồng, phải làm cho thật hoành tráng.”
Phải , cưới Đổng Duyệt, tôi không chỉ phải đưa sính lễ và “tam kim” cho nhà họ Trương, mà phải lì xì to và tặng đủ loại trang sức vàng, dây chuyền vàng cho tất họ , bạn bè nhà họ Trương trong đám cưới.
Nghĩ lại mà thấy, tôi chỉ tự tát vào mình một cái.
May mà, hôm nay đám cưới này không thể diễn ra .
Tôi xoa xoa má: “Bác gái, bác vô cớ tát con một cái, chuyện này ta phải báo cảnh sát đã.”
Tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát.
nhà họ Đổng đều sững sờ.
Mẹ Đổng là người tiên hoàn hồn, giọng the thé vang vọng khắp sảnh khách sạn: “Trương , bị làm sao thế?”
“ chưa cưới con gái tao, đã lên với tao à?”
“ báo cảnh sát hả! Cứ đợi đấy, cảnh sát , tao sẽ cho này cũng không cưới con gái tao!”
Tôi bình tĩnh trình bày sự việc với cảnh sát qua điện thoại.
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã khách sạn.
Tôi kể lại đuôi câu chuyện cho cảnh sát nghe.
Cảnh sát đưa mẹ Đổng về đồn lấy lời khai, mẹ Đổng và Đổng Thần tức giận mắng tôi: “Trương , đúng là đồ không biết điều.”
“ này đừng hòng bước chân vào nhà họ Đổng!”
“ cưới chị tao, nằm mơ đi!”
Họ nhà họ Đổng nhìn nhau, có vài người định hòa giải: “Đừng làm vậy, đồng chí cảnh sát, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.”
“Đều là người một nhà, hôm nay là ngày vui, sao lại làm ầm ĩ thế này, người nhà cãi nhau đánh nhau vài cái, đâu cần phải làm phiền cảnh sát.”
Đổng Thần đẩy người họ đang cố gắng hòa giải ra: “Bác , hôm nay hôn lễ này không làm , tưởng tôi sợ à?”
“Hắn ta chẳng qua chỉ chị tôi phải cúi trước hắn thôi? Không nào!”
“Chưa cưới mà đã dạy dỗ chị tôi ?”
“Đi, đồn cảnh sát, chị tôi sẽ ngay.”
“Trương , tự chuốc lấy đấy.”
Vừa dứt lời, Đổng Duyệt vội vã chạy trên lầu xuống.
ta mặc chiếc váy cưới cao cấp do nhà thiết kế thiết kế riêng mà tôi đã đặt gấp Paris, dáng người thướt tha, nhan sắc động lòng người.
Khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, ta từng bước tiến về phía tôi.
Tôi hơi sững sờ.
Đổng Duyệt bước trước tôi, khuôn nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn nhó như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu.
ta chỉ tay vào mũi tôi: “Trương , tôi đã nể lắm đấy nhé?”
“ làm thế với mẹ và em trai tôi?”
“ điều khiển tôi?”
“ thôi, vốn dĩ tôi đã không kết hôn, bây giờ càng không cần thiết .”
Vừa nói, ta vừa giật phăng chiếc vương miện và khăn voan trên ném xuống đất, giơ chân dẫm lên.
Chiếc khăn voan trắng tinh bị xé nát, giẫm đạp.
Vương miện vỡ tan, những mảnh vụn văng tung tóe khắp sàn.
Chiếc vương miện này là “Trái tim tình yêu” mà tôi đã mất vài tháng trời, bỏ ra một số lớn mua lại tay một nhà buôn đồ cổ châu Âu.
Tương truyền rằng nó một vị bá tước thời Trung cổ chế tác khai quật ở vùng biển sâu Caribbean dành tặng cho người vợ yêu quý của mình.
Nó mang ý nghĩa “Tình yêu vĩnh cửu”.
Trái tim tôi như tan vỡ thêm một lần .
Vị cảnh sát có vẻ khó xử hỏi tôi: “ Trương, thấy xử lý thế nào?”
Phong lo lắng hỏi tôi: “ bạn, không định bỏ qua chuyện này chứ?”
Tôi ngập ngừng một lát mới lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, tôi chưa kết hôn, không tính là người nhà. Cứ làm theo quy trình bình thường.”
Cảnh sát gật , yêu cầu mẹ Đổng đi theo họ.
Sắc mẹ Đổng và Đổng Thần thay đổi hẳn.
“Đồng chí cảnh sát, đây là chuyện gia đình!”
Đổng Duyệt sốt ruột ngắt lời mẹ Đổng: “Mẹ, chỉ là lấy lời khai thôi mà, mình đi thôi.”
ta quay chỉ tay vào mũi tôi, nói một cách cay nghiệt: “Trương , tưởng báo cảnh sát dọa tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn lấy chắc?”
“ thật sự khiến tôi ghê tởm!”
“ đe dọa mẹ và em trai tôi, tôi càng khinh thường !”
ta kiêu ngạo quay người, bước lên xe cảnh sát.