Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Khi ta trước cổng lớn, tiếng hô “nghênh tân nương” đã vang lên ba lượt, bà mối bên kiệu hoa cười cứng cả mặt.
Trong đám đông đứng xem náo nhiệt, rộ lên tiếng thì thầm bàn tán. Có vài người còn lén lút liếc nhìn tiểu tướng quân vẻ… thương hại.
Nhưng tiểu tướng quân vẫn đứng thẳng tắp nơi , không xấu hổ, cũng chẳng lộ vẻ khó chịu.
Phần tay áo bị cắt rách đã được ta nối lại bằng họa tiết vân tường chỉ vàng, dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ.
Còn tỷ tỷ, cố giữ nụ cười duyên dáng như thường ngày, nhưng biểu cảm ấy… so khóc còn khó coi vài phần.
Lúc đi ngang qua tỷ tỷ, ta ghé sát tai, dùng chỉ hai người ta nghe được, nói:
“Đa tạ tỷ tỷ. Nếu không phải vì tỷ tỷ chừa lại cho ta một tấc vải tốt, thì sao ta có luyện được tay nghề như hôm ?”
Nói xong, ta không nhìn sắc mặt tỷ tỷ nữa, chỉ ung dung cất rời đi.
Ta thở một hơi.
Đi thôi, rời khỏi hang hùm ổ sói này, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.
Khi ta lên kiệu hoa, tiếng trống chiêng lại nổi lên rộn rã.
Rõ ràng chỉ cách nhà tân lang một nén nhang đường, vậy mà tiểu tướng quân lại cố tình dẫn đoàn rước dâu từ phố Đông vòng sang phố Tây, kéo dài suốt một canh giờ.
Cứ như là muốn cho cả thiên hạ đều , vị tiểu tướng quân oai phong lẫm liệt ấy, hôm đã cưới được tân nương .
Ven đường, dân tự động đứng chật hai bên, hân hoan chúc mừng.
Ta chàng được lòng dân, nhưng không ngờ lại được người đời ngưỡng vọng thế.
Trong muôn vàn lời chúc tụng, ta nghe thấy chàng vang lên đầy hứng khởi, mang theo niềm vui rõ rệt:
“Hôm gia cưới vợ! Ai cao hứng thì cứ tướng quân uống chén rượu mừng, hưởng ké hỉ khí!”
Dưới lớp khăn trùm , mặt ta lại nóng bừng lên thêm mấy phần.
10.
Nghi thức rườm rà dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, ta được đưa vào tân .
Khách tới chúc mừng rất đông, tự nhiên không thiếu những màn ứng phó, đãi rượu, lời chúc.
Ta đã chuẩn bị tâm lý rằng tiểu tướng quân sẽ rất muộn, dù sao cũng là ngày đại hỉ, khách khứa đông đúc, xã giao là chuyện khó tránh.
Nhưng chàng lại trở rất sớm, thậm chí trời còn tối hẳn.
Từ bên ngoài truyền vào tiếng trêu chọc đầy ý cười đám thanh niên:
“Này! Tướng quân sốt ruột gì vậy, trời còn kịp tối đã chạy , sợ tẩu chờ lâu sốt ruột ?”
“Đúng , huynh đệ bọn ta còn uống cho bữa, sao tân lang đã chạy mất rồi?”
“Tẩu chắc hẳn xinh đẹp lắm đúng không? Cho ta nhìn một chút nào!”
“Tẩu , Tẩu …” Đám người ấy gào to cười vang sau cánh cửa.
“Ái da!” một tiếng kêu thảm thiết vang lên, như ai bị đá cho một phát.
Sau là nói đắc ý, hơi chảnh chọe tiểu tướng quân:
“Tránh chỗ khác! Không có vợ thì tự đi mà cưới! Một lũ thô lỗ, lỡ dọa sợ nương gia, muốn để tân đêm thành lạnh ?”
Tiếng cười ồn ào vang lên, rồi cửa “két” một tiếng mở , lại “két” một tiếng khép lại, cắt đứt phần lớn âm thanh bên ngoài.
Trong tân hôn chỉ còn lại tiếng chân trầm ổn, , … càng lúc càng gần.
Tay ta bắt rịn mồ hôi.
Tấm khăn được vén lên, ta thoáng ngẩn ngơ.
Màu thật sự rất hợp tiểu tướng quân.
Hỷ phục giảm đi phần sát khí chiến giáp, lại tăng thêm vẻ khí khái và sức sống tuổi trẻ.
Đôi mày kiếm và mắt sáng như sao giờ đây đang chứa đầy dịu dàng, khiến người ta như muốn tan chảy.
Một tiếng cười kéo ta khỏi cơn ngẩn ngơ, tiểu tướng quân, không, phu quân ta trêu chọc:
“Nương nhìn ta chăm chú như vậy, ta mặt đẹp, nhưng ta cũng thành thân rồi, sau này còn nhiều dịp ngắm nữa mà.”
Miệng thì nói đùa, nhưng… trời ạ, gương mặt , đúng là phí phạm cho cái miệng trời đánh này!
Mặt ta càng .
“Tiểu tướng quân chàng…” Ta còn đang ngập ngừng, đã bị chàng cau mày cắt lời:
[ – .]
“Chậc, tiểu tướng quân cái gì? Nàng không thấy ba chữ ‘ Kim An’ to đùng trên hôn thư ?”
Chàng dừng lại một chút, cười càng rạng rỡ:
“Hoặc… gọi ‘phu quân’ nghe còn hay .”
Mặt ta lại càng, càng, càng thêm, cúi không dám nhìn chàng.
“Tiệc cưới bên ngoài còn tan… phu, phu quân sao lại trở sớm vậy?” ta lí nhí hỏi.
Kim An không đáp, chỉ giơ tay tháo phượng quan trên ta:
“Thứ này nặng như thế, đội cả đêm, nàng không sợ gãy cổ ?”
Nhưng phượng quan bị tóc vướng lấy, chàng gỡ thì làm ta đau, ta bật kêu .
Tay chàng lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Ta vội tự tháo tóc , liền nghe chàng làu bàu trong đầy bất mãn:
“Cái phượng quan này sao còn khó gỡ kẻ địch nữa chứ.”
Đêm đã khuya, ánh trăng lặng lẽ xuyên qua cửa sổ, rải lên nền nhà dải sáng mỏng.
Màn sa nhẹ buông xuống.
Dưới hồ, những con cá chép càng bơi lội tung tăng, nhảy lên khỏi mặt nước rồi lại rơi xuống, tung bọt nước như dải xuân vẫy.
giọt b.ắ.n lên, đọng trên lá sen thành những viên ngọc trong suốt, gió nhẹ lướt qua, khiến rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
“Lưu Ân… Lưu Ân…”
Ta nghe thấy có người đang thì thầm bên tai, nói ấm áp, lẫn hơi thở nóng rực.
Đêm tân hôn không hề có gươm giáo kề cổ như ta nghĩ.
Tỷ tỷ đã tính sai rồi.
tướng quân hôm , treo lụa , còn rực rỡ tỷ tỷ tưởng nhiều.
Giờ Ngọ ngày hôm sau, ta và Kim An đang cùng mẹ chồng dùng bữa, thì thái giám truyền chỉ tướng quân.
Nói là biên ải có biến, Hoàng thượng lệnh cho Kim An ngày mai lập tức lên đường tuần tra biên ải.
Bầu không khí vốn ấm cúng trong lập tức bị gió giông trước cơn mưa cuốn sạch.
Kim An thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ, áy náy:
“Lưu Ân, hôm sau nàng hồi môn, ta e rằng không đi cùng rồi.”
Ta chậm rãi bới cơm, lòng rối như tơ:
“Tuần biên ải… có nguy hiểm không?”
Chàng sững người, sau đưa tay xoa ta, kiên định:
“Ta sẽ bình an trở , ta hứa nàng.”
Thật từ khoảnh khắc ta gật gả cho Kim An, ta đã sẽ có ngày phải sống trong lo sợ như thế này.
Chàng là tướng quân, có trách nhiệm, có đại nghĩa.
Muốn được đứng cạnh chàng, ta… phải mạnh mẽ những nữ bình thường.
“Chàng cứ đi đi, thiếp ở nhà đợi.”
Tiễn Kim An rời , hôm sau đã là ngày hồi môn.
Khi đứng trước cổng nhà mẹ đẻ, lòng ta bất giác trống rỗng.
Rõ ràng chỉ mới đi ba ngày, mà lại có cảm giác như xa cách cả đời.
Cha mẹ đã đứng chờ ở cửa, thấy chỉ có ta, liền đưa mắt dáo dác tìm kiếm.
Ta họ đang tìm ai, liền chủ động nói:
“Cha, mẹ… Kim An có việc khẩn, hôm con chỉ có một hồi môn.”
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi.
Tỷ tỷ đứng bên, cao ngạo lên tiếng:
“Muội muội , ta đã nói rồi, tiểu tướng quân sao có hạ đi theo muội nhà? Có gả vào tướng quân đã là phúc ba đời, sao còn vọng tưởng được người ta xem trọng?”
Cha mẹ ta hừ lạnh, phất tay áo bỏ vào trong, mặc kệ ta đứng lại một trước cổng.
Có lẽ trước kia ta sẽ vì thế mà đau lòng, nhưng bây giờ thì không.
Sự trông đợi ấy đã sớm bị mài mòn chẳng còn gì nữa rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường