Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Nụ cười trên môi anh lập tức đông cứng. Anh chụp lấy tôi.
“Đã bảy năm rồi, em thật không muốn hỏi gì sao? Ví dụ như chuyện của anh với Ôn Nhã…”
Đơn hàng chỉ còn mười phút nữa là quá . “Không.”
Anh sốt sắng tìm kiếm tia ghen tuông trên gương mặt tôi. Vội vàng cầm túi giao hàng lên.
Từ trong đó rơi ra mấy túi màu xanh và một vài bộ đồ ngủ buộc bằng ruy băng.
Khác hẳn với vẻ tự tin năm xưa.
Anh lúng túng nhặt lên, mặt đỏ bừng: “ anh giải thích, đây là do Ôn Nhã đặt, chắc nhân viên cửa hàng đóng nhầm. Mấy túi đó có lẽ là quà khuyến mãi…”
Nhưng tôi chỉ yên lặng đứng anh nói hết.
“Đơn hàng sắp trễ rồi. không còn gì khác, tôi còn phải giao cho khách khác nữa.”
Khuôn mặt anh xuất hiện một vết nứt hiếm thấy.
Môi tái nhợt, mấp máy. Nhưng cuối cùng, anh chẳng nói gì.
Chỉ lên tiếng: “Bên ngoài vẫn mưa to, em đi một mình có sao không?”
Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc.
Một người chưa từng để tâm đến những chi tiết như anh, từ lại bắt đầu biết quan tâm người khác?
“Mẹ ơi! Mẹ còn chưa à, đơn hàng sắp trễ rồi đó!”
Con gái tôi đội mũ bảo hiểm, chạy lon ton từ dưới lầu lên. Khuôn mặt non nớt ngẩng lên nhìn.
Đồng tử của anh co rút lại. Không thể tin nổi, nhìn tôi, lại nhìn con .
“Em kết hôn rồi? Còn có con gái nữa?”
Cứ để anh hiểu lầm vậy cũng được. Tôi ôm con, bình thản trả lời: “Ừ.”
Sắc mặt anh trắng bệch, như thể không thể tiêu hóa được thật đó.
Khi anh kịp hoàn hồn, tôi và con gái đã tới chân cầu thang.
Thẩm Tại Kinh đuổi theo tôi, ánh mắt đỏ hoe khi nhìn chiếc xe máy điện cũ kỹ của tôi.
“Những năm qua em sống nào vậy?”
“Chồng em đâu? Sao anh ta có thể để em dắt con đi giao đồ ăn?”
“Em sao lại không biết quý trọng an toàn của mình chút nào? Cái xe nát , hoàn toàn không có độ an toàn.”
“Chồng em là đồ rác rưởi.” “Thôi được rồi, làm giao hàng nữa. Anh sẽ tìm cho em công việc mới…”
Anh ta ra vẻ như một người chồng mẫu mực của gia đình lý tưởng.
như anh ta biết Hạ Noãn là con , nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ như .
“Nhưng mà, Thẩm Tại Kinh…” “ ta đã ly hôn rồi. Bảy năm trước.”
Tiếng mưa lớn rào rào bên ngoài, như thể có hắt thẳng một xô lạnh đầu Thẩm Tại Kinh.
“Hạ Lương…”
Từ trong nhà vang lên giọng nói ngọt ngào của Ôn Nhã: “Dây áo ngủ của em bị rối rồi, thầy ơi, thầy giúp em với~”
Biểu cảm của Thẩm Tại Kinh lập tức khựng lại.
2.
Dù là bảy năm trước hay bảy năm , Thẩm Tại Kinh vẫn luôn chọn y như vậy.
Anh ta lúng túng nhìn tôi, thì thầm: “Xin lỗi… Ôn Nhã cô ấy…”
“Chú , chú phiền quá đi!”
Con gái tôi nghiêng đầu, phồng má tức giận nhìn anh ta. “Mẹ cháu bị trễ đơn rồi, chú định bồi thường không?”
Thẩm Tại Kinh rút hết tiền mặt trong ví, cho con . Ánh mắt mờ mịt, như dò xét gì đó.
“ như đứa con của ta khi đó không mất… thì chắc cũng lớn cỡ con rồi, không?”
Phải. Tôi và Thẩm Tại Kinh từng có một đứa con.
Đêm tôi bị tắc ối, tôi khóc gọi cho anh ta.
Đầu dây bên kia lại vang lên giọng của một cô gái: “Sư mẫu à, không thắc mắc vì sao gọi 99 cuộc mà anh ấy không máy à?”
“Anh ấy giúp em sửa luận văn tốt , chắc không rảnh để quan tâm đến đâu.”
Tôi kiên quyết cầu được nói chuyện. Cuối cùng, Thẩm Tại Kinh cũng bắt máy.
Anh ta bực dọc vò trán: “Lại nữa hả? Anh nói nhiêu lần rồi, anh với Ôn Nhã chỉ là thầy trò.”
“Ngày nào cũng kiểm tra như tra khảo, chịu nổi? vì em mà Ôn Nhã bị trễ tốt , anh chỉ biết trách em.”
Khi đó, tôi mang thai tám tháng. Đứa chết lưu trong bụng.
Bác sĩ phải dùng kẹp gắp từng phần cơ thể ra. Tôi đau đớn đến mức tim gan như nát vụn.
Trong lúc đó, Ôn Nhã đăng ảnh góc nghiêng của Thẩm Tại Kinh, môi cô ta đặt lên khóe môi anh.
Cô gái cười ranh mãnh: “Tiếc là thầy đã có người rồi, em chỉ có thể lén thơm một cái khi thầy ngủ.”
Nhưng chỉ có tôi nhìn thấy — Hàng mi anh run lên vì căng thẳng. Giống hệt như lần đầu tôi hôn nhau, khi vành tai anh đỏ bừng vì ngại.
Tôi chết lặng. Anh rõ ràng… tỉnh.
Tôi chợt nhớ lại tiếng cười sắc lạnh, đầy đắc ý của Ôn Nhã: “ biết vì sao gọi chín mươi chín cuộc mà thầy Thẩm không bắt máy không?”
Anh ta mặc nhiên để cô ta tiếp cận, dung túng đủ , chỉ vì đôi mắt vốn lạnh lùng như mặt hồ tĩnh lặng kia lại khẽ lay động vì cô ta.
Tình cảm anh ta dành cho cô ta, không chỉ đơn giản là quý giữa thầy và trò.
Chính đó khiến tôi bùng nổ. Tôi hét lên rằng sẽ vạch trần mối quan hệ sai trái của họ ngay tại lễ tốt của Ôn Nhã.
“ nói bừa, cô làm loạn như mấy bà điên được không?”
Lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt. “Anh với Ôn Nhã lén lút, rồi quay sang gọi tôi là đàn bà chanh chua? Anh tin không, tôi tung hết những gì cô ta đăng lên mạng xã hội thì anh còn làm giảng viên được lâu nữa?”
Nhưng anh ta lại chẳng màng đến của mình.
Ngược lại còn đứng ra bảo vệ Ôn Nhã.
“Hôm nay, cô mong bước ra khỏi cánh cửa . Ôn Nhã là một cô gái chăm chỉ và ham học, tôi không thể để cô phá hỏng tương lai của cô ấy.”
Trước đó, anh ta viện lý do bận việc, chuyển ra phòng làm việc ngủ riêng.
tôi đã tám tháng không đụng chạm.
Lần duy nhất… là vì anh ta say rượu. Khi thấy Ôn Nhã thân thiết với nam sinh khác.
đây, anh ta chẳng buồn quan tâm đến gì nữa, ép tôi ngã giường, dùng cà vạt trói tôi lại.
“Không phải cô muốn có con sao? Được, tôi cho cô.”
Anh nghĩ tôi vì mất con mà hóa điên, nên mới phát cuồng, vu vạ lung tung.
mắt tôi thấm ướt gối. “Thẩm Tại Kinh, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!!”
Đêm đó… tôi xuất huyết nghiêm trọng. Một cuộc hoan ái nhuốm màu nhục nhã.
Một “phần thưởng” và “phí bịt miệng” mà anh ta dành cho tôi, để đổi lấy yên ổn cho học hành của Ôn Nhã.
“ một lần không có thai thì làm đến khi nào có thì thôi.”
Anh ta ngừng lại, lau mắt ở khóe mắt tôi: “Chỉ cần cô không làm khó Ôn Nhã, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô.”
3.
“Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy? Có phải tên chú xấu tính kia bắt nạt mẹ không? Để con đi trả thù cho mẹ!”
Bàn xíu mềm mềm của con gái lau mắt cho tôi.
Tôi lắc đầu. Con hạt dẻ đã bóc sẵn đến miệng tôi: “Mẹ khóc nữa, ăn đồ ngọt sẽ thấy vui hơn mà.”
Vị ngọt lan ra trong miệng.
Thẩm Tại Kinh năm mười tám tuổi, cũng từng rất thích bóc hạt dẻ cho tôi ăn.
Anh hay tạo ra những bất ngờ nho .
Từng nói tôi gom đủ 100 hạt đậu vàng, tôi sẽ đi du lịch.
Rồi anh cố tình tặng tôi một túi đầy hạt dẻ, bảo tôi phải tự bóc từng hạt ra.
Anh nói: “Thấy em mỗi lần bóc là cười một chút, anh muốn em ngày nào cũng được vui như vậy.”
, sinh nhật, ba mẹ tôi đập ống heo tiết kiệm của tôi, để mua máy tính cho em trai. Tôi khóc như vỡ vụn.
Thẩm Tại Kinh bịt mắt tôi lại, dẫn tôi ra gốc cây thông Noel chọn quà.
Tôi sờ thấy một chiếc máy tính bảng – thứ tôi ao ước dùng để vẽ – và òa khóc vì hạnh phúc:
“Thẩm Tại Kinh, sao anh lại tốt với em ? Món quà đắt như vậy, em biết trả ơn anh nào?”
“Không cần trả gì .” Anh nghiêng đầu, gương mặt đỏ ửng của chàng trai trẻ đã nói lên tất .
“Hạ Lương, anh thích em. Ba mẹ em không em, thì anh sẽ em. Từ nay về , sinh nhật nào của em, anh cũng sẽ ở bên cạnh.”
tôi mới biết, để tôi luôn thấy mình là người may mắn, anh đã giấu sẵn máy tính bảng trong tất các hộp quà.
Thẩm Tại Kinh năm hai mươi tám tuổi, vẫn không bỏ được thói quen đó.
Chỉ là… người anh ta tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ cho, đã không còn là tôi nữa.
Anh ta sẽ vì một câu “thật muốn có iPhone quá” trên trang cá nhân của Ôn Nhã, mà kiếm đủ
mọi lý do để giải thưởng nhất cuộc thi tận cô ta; sẽ vì Ôn Nhã muốn đi Disney mà
cố ý đổi phần thưởng cho giải nhất của cuộc thi hùng biện thành vé Disney; biết Ôn Nhã
thích ăn soufflé, nên chiều thứ Sáu nào cũng mời toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường uống trà chiều.
khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo nhất — là chiếc bánh sinh nhật hẹn mỗi năm… năm đó lại không xuất hiện.
Thẩm Tại Kinh gửi cho tôi một tin nhắn ngắn ngủi: “Xin lỗi, anh có buổi diễn thuyết đột xuất. Sinh nhật để hôm khác nhé.”
Nhưng âm thanh livestream trong nền trang cá nhân của Ôn Nhã… anh không tắt.
“Thầy ơi, thầy ước gì ? Là về sư mẫu à? Hay… là người thầy thích?”
“Không phải em thì là nữa?”
Giọng Thẩm Tại Kinh cưng chiều vang rõ mồn một: “Ôn Nhã của ta đã khổ nhiều rồi, tất nhiên thầy phải chúc em bình an, thuận lợi đời.”
Ngực tôi nghẹn lại, mắt cay xè.
Năm thứ ba khi cưới, tôi cũng từng nói muốn đến Shangri-La.
Thẩm Tại Kinh cau mày khó chịu: “Nhảm nhí, mê tín! Chỉ có cái đầu ngu ngốc của em mới tin mấy thứ đó.”
Vậy mà bây — người từng gọi tôi mê tín, viện cớ bận việc để không đi, lại cùng cô ta, đứng dưới cờ nguyện lớn ở Shangri-La, cầu xin ước thành kính nhất.
Thậm chí còn vì sốc độ cao mà phải nằm viện một tuần.
Ôn Nhã cố ý chụp ảnh anh ta nằm trên giường bệnh, gửi cho tôi để khiêu khích:
“Sư mẫu, tha cho thầy đi. Thầy ở bên chỉ là trách nhiệm, người thầy là em.”
đó, tôi tìm gặp Ôn Nhã, cho cô ta một khoản tiền lớn để cô ta ra ngoài.
Nhưng tôi không ngờ… là Thẩm Tại Kinh đã bắt cóc toàn bộ ba mẹ và em trai tôi, họ ra bờ biển.
Anh ta uy hiếp tôi phải nói nơi ở của Ôn Nhã, không sẽ quăng họ biển cho cá mập ăn.
Nhìn người đàn ông vốn luôn trầm ổn, lý trí, vì một người phụ nữ khác mà trở nên điên cuồng, tôi cắn chặt môi:
“Muốn làm gì thì làm.”
Một tiếng “ầm” vang lên — vài người đồng loạt rơi .
Thẩm Tại Kinh nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm: “Quả nhiên, ba mẹ cô nói . Cô là một con quái vật máu lạnh.”
mắt tôi rơi lã chã. Tim đau như bị dao cùn cứa từng nhát, đến mức không thể thở.
Anh rõ ràng biết — từ ba mẹ đã thiên vị, tôi sinh ra đã không được chào đón, chịu đủ mọi khổ sở, suýt nữa còn bị chính cha đẻ đem bán cho một lão già làm vợ.
Khi tôi báo cảnh sát, ba mẹ tôi lộ rõ bộ mặt hung dữ, tát thẳng mặt tôi: “Tao nuôi mày năm mà mày dám báo cảnh sát? Mày là con quái vật máu lạnh!”
Thẩm Tại Kinh lúc đó quay người, cầm tấm ván gỗ đập mạnh đầu cha tôi: “Nhìn cách các người đối xử với con gái mình, các người không xứng làm cha mẹ của Hạ Lương.”
“Hạ Lương máu lạnh? Đó là câu nói nực cười nhất tôi từng .
Cô ấy chăm chỉ, lạc quan, luôn tiến về phía trước, là mặt trời ấm áp nhất trên giới .”
Nhưng hiện tại — anh ôm Ôn Nhã trong , ánh mắt đầy mỉa mai: “ so đo với cô ấy. Một người ngay quan hệ với cha mẹ còn không xử lý nổi, cô mong nhận thức của cô ta cao được sao?”
Ôn Nhã cười khúc khích: “Thầy, thầy làm em vui thì cứ làm em vui, cần gì nói sư mẫu như đồ ngốc vậy?”
“Không phải dỗ em đâu, cô ta vốn… đầu óc có vấn đề.”
Anh kể cho cô ta những chuyện đáng xấu hổ của tôi thời bệnh tật, khiến Ôn Nhã cười khanh khách.
Tôi run rẩy, hơi thở nghẹn lại. Máu trong người như chảy ngược.
Và tôi không thể không nhớ đến nguy cơ lớn nhất trong của Thẩm Tại Kinh —
Một sinh viên bị anh ta đuổi học vì gian lận đã rình ở đường anh về nhà.
Tôi lao ra cứu anh.
Đầu tôi bị đánh mạnh.
Bác sĩ nói phần trán bị tổn thương, có thể dẫn đến rối loạn nhận thức.
Lúc đó Thẩm Tại Kinh mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy tôi: “Dù có vấn đề gì anh vẫn cưới em.
Anh em, không quan tâm em có thông minh hay không. Dù em có trở nên ngốc nghếch, anh cũng không bỏ em.”
Có người từng chế giễu tôi, anh đều sẽ nổi giận vì tôi, đứng ra phản bác, rồi từ đó cắt đứt mọi quan hệ với người đó.
cũng nói tôi là điểm giới hạn anh không cho phép chạm .
Vậy mà bây , chỉ để khiến Ôn Nhã vui, anh lại đem khiến tôi đau đớn nhất kể cho cô ta .
Tôi chất vấn anh tại sao.
“Chuyện đã nhiêu năm rồi.” “Anh chỉ tiện miệng nói thôi. Làm Ôn Nhã cười cũng là nhờ em đấy, có gì phải tức?”
“Em nên thấy mừng mới . Cô ấy đã không trách em vụ em dùng tiền làm cô ấy mất mặt nữa.”