Nghe Thu Đường bảo đã gọi cho ba mẹ mình, Hướng Nam thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn gương bình thản của cô, anh lại chẳng cảm thấy có lỗi, cũng chẳng thấy mình làm gì sai.
Đàn ông mà, ai chẳng như thế?
“Cô bé đó còn nhỏ như vậy, sao anh nỡ xuống tay được?”
Thu Đường nhìn Hướng Nam.
Đây là điều duy cô thật sự tò mò.
Nếu anh ta tốt nghiệp rồi lập gia đình luôn, thì con gái anh ta giờ cũng cỡ tuổi cô bé ấy rồi.
“Thì sao chứ? Các cô đó làm nghề này mà. Anh trả tiền, họ làm việc…”
Thu Đường không muốn nghe thêm nữa.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen ràng, tựa như vẫn chưa từng va vấp giữa sóng gió cuộc đời.
“Em đừng giận… Chẳng phải vì em không chịu…”
Hướng Nam cố biện minh.
Thu Đường thấy nực cười.
Cô đã từng yêu anh ta.
Cô là du học sinh được nhà nước cử đi, sau khi trở về liền được xếp vào bệnh tốt thành phố, đầu tiên cô vào chính là ngoại lồng ngực.
Năm ấy Hướng Nam ba mươi tuổi, bề ngoài điển trai, phong độ nhã nhặn.
Dù có bận rộn thế nào, trông anh vẫn luôn gọn gàng chỉn chu.
Dưới áo blouse là sơ mi dài tay, quần thẳng nếp, cư xử ai cũng nhã nhặn chu đáo.
Cô của tuổi hai mươi tám, vì bận rộn và áp lực, chưa từng yêu đương nghiêm túc một lần nào.
Cho đến khi gặp Hướng Nam.
Anh từng là toàn bộ ý nghĩa của những tháng nhẫn nhịn và chờ đợi trong cuộc đời cô.
Sáu năm hôn nhân, Thu Đường buông lơi.
Bởi sự trụy lạc của Hướng Nam đã chẳng còn là điều gì xa lạ. Bao nhiêu lời trêu chọc hay xuýt xoa ngưỡng mộ, cô nghe nhiều đến mức chỉ còn biết qua loa cho .
Mỗi lần nghe hay thấy bất kỳ chuyện gì liên quan đến Hướng Nam, cô đều nghĩ: đó đã là tận cùng đạo đức của con người rồi.
Thế nhưng, lần sau, cô lại phải đối một giới hạn .
Cầm và con người, vốn dĩ chẳng giống nhau.
Dù có khoác lên mình lớp da người, thì anh ta — vẫn chỉ là một con .
Mà thì… làm gì có giới hạn?
Hướng Nam đi vào bên trong để lấy m.á.u xét nghiệm.
Thu Đường cảm ơn cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi:
“Còn cô bé kia… sau này ra sao?”
Cảnh sát thở dài:
“Chị nhìn đi, có mười sáu tuổi đầu thôi.”
“Người nhà không quản sao?”
“Trốn nhà đi bạn trai, ra ngoài được ba bốn thì đã bị kéo vào làm cái này rồi.”
“Đã báo cho gia đình. Mẹ cô bé mất rồi, ba cô bé thì bảo: ‘Để nó c.h.ế.t ngoài đường cho .’”
“Thế… sau này cô bé thế nào?”
“Giam vài , rồi chuyển qua trung tâm bảo trợ phụ nữ và trẻ em. Nhưng mà… chắc không lâu , rồi cũng quay lại con đường cũ. Chúng thấy nhiều rồi.”
Mắt Thu Đường nóng rát.
Cô luôn biết — thế giới này vốn không công bằng.
Cô bé ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
Nó đã làm gì sai?
Không — nó cũng có lỗi.
Lỗi vì không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, lỗi vì chẳng ai dạy cho nó biết thế giới hiểm ác ra sao.
Không thể tiếp nhận giáo dục, chính là mất đi con đường duy có thể thay đổi số phận.
Thế giới này đầy rẫy những điều kỳ quái và tối tăm, há miệng ra là rực máu, thế mà bên ngoài lại luôn tỏ ra yên ổn, phồn vinh.
Thu Đường nhìn vào đôi mắt đen ràng ấy, trong lòng có nhiều điều muốn — nhưng khi mở miệng, lại chẳng thể thốt được lời nào.
Biết gì đây?
Không có sự giáo dục nào là lập tức có hiệu quả.
Dù là mưa dầm thấm đất, qua năm tháng dài đằng đẵng — con người… vẫn có thể lạc đường.
…
Thu Đường hẹn một người tối.
Đây là lần đầu tiên hai người thật sự ngồi đối diện nhau, dù cùng làm trong một bệnh .
Có thể đó từng chạm đó, nhưng cũng chỉ là thoáng gặp rồi lướt qua.
Thu Đường biết số điện thoại của cô ta là vì cô ta từng gửi cho cô nhiều ảnh.
Thu Đường chọn gặp nhau ở một nhà hàng .
Cô không thích , nhưng nhà hàng kiểu này thì yên tĩnh.
Hẹn sáu giờ rưỡi, vẫn còn khá sớm.
Cô tranh thủ gửi tập liệu đã xếp chỉnh tề cho Triệu Đại Đồng.
Triệu Đại Đồng là một phóng , có khoản trên Douyin chuyên tung các tin tức giật gân, lượng người dõi cực lớn.
Năm ngoái, Thu Đường từng phẫu thuật ung thư dạ dày cho ba anh ta. Anh ta từng bảo cô dõi khoản của mình, biết sau này cần dùng đến.
Khi đó cô đồng ý — vì không tiện từ chối.
Ôn Lạc Chi nhỏ hơn Thu Đường sáu tuổi, là y tá hô hấp.
về nhan sắc, Thu Đường tự thấy mình còn thua cô ta vài phần.
Suốt bốn năm qua, Ôn Lạc Chi liên tục nhắn tin cho cô, nhưng cô chưa từng trả lời lấy một lần.
Trong bệnh , hai người gặp nhau không ít, nhưng mỗi lần Thu Đường đi ngang qua cũng chỉ xem cô ta như người xa lạ.
“Bác sĩ Thu.”
Có lẽ vì Thu Đường quá điềm tĩnh, Ôn Lạc Chi bỗng trở nên lúng túng.
Cô ta đã cố tình mặc chỉn chu hôm nay, còn Thu Đường thì hoàn toàn mộc mạc, không chút son phấn.
Điều đó khiến Ôn Lạc Chi cảm thấy khó chịu — vì bản thân thì phòng bị đầy đủ, còn đối phương lại hoàn toàn dửng dưng.
“Gọi đi.”
Thu Đường gọi nhân phục vụ đến.
Ôn Lạc Chi gọi bò bít tết, dặn chín bảy phần.
Thu Đường cũng gọi bò bít tết, nhưng là chín kỹ hoàn toàn.
Ánh mắt Ôn Lạc Chi thoáng có phần mỉa mai, Thu Đường giả vờ không thấy.
Cô không được đồ tái .
Thu Đường gọi thêm một chai rượu vang đỏ.
“Con gái năm nay sáu tuổi rồi, vào tiểu học.” Ôn Lạc Chi là người mở lời .
“Ừ, mấy tấm ảnh cô gửi đều xem qua rồi. Con bé xinh lắm, phần lớn giống cô. Còn đôi mắt thì giống Hướng Nam.”