Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Sắc mặt lập thay đổi.

“Sắp đi còn quay về làm gì?”

Tôi không ý đến ông ta.

Bấm số gọi Chu , vào thẳng vấn đề.

có thấy hộp nữ của em đâu không?”

điện thoại, Chu nói không biết, ta chưa từng động vào, bảo tôi hỏi mẹ ta .

Lời vừa dứt, sắc mặt mẹ chồng thay đổi.

Tôi nhìn chằm chằm vào bà ta.

Bà ta trốn sau lưng bố chồng, ánh mắt lảng tránh.

Tôi nghĩ, mình biết ai lấy .

7

Cúp điện thoại, tôi lạnh lùng lên tiếng:

“Hộp nữ của tôi, là bà lấy đúng không?”

Bố chồng trợn tròn mắt, giọng đầy nội lực quát:

“Cô đừng có ngậm máu phun , mẹ cô lấy cái của nợ của cô làm gì? Cô thấy bà ấy đeo bao chưa?”

Tôi không ý đến ông ta.

Chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ chồng.

“Nếu bà không lấy, vậy thì có trộm , tôi báo cảnh sát xử lý.”

Mẹ chồng hoảng hốt.

Nước mắt lưng tròng ngăn tôi lại.

“Đừng báo cảnh sát! Là… là mẹ lấy.”

Bố chồng cứng họng.

Tôi cười khẩy lòng, bảo bà ta mau chóng trả lại đồ.

Bà ta lại ấp a ấp úng.

“Bà không là bán đi đấy chứ? Nhẫn kim cương của tôi đều có mã số, có thể tra được đấy.”

Bà ta nức nở nói:

“Mẹ mang con bé Đình , con Đình đang quen một đối tượng, trai giàu có lắm, con Đình không có món nào hồn, sẽ bị ta coi thường! Bây giá vàng đắt như vậy, con Đình mới đi làm, lấy đâu tiền mua? Mẹ thấy con cũng không đeo, cũng là , nên… nên mang .”

Tôi kinh ngạc đến không nói nên lời.

Chu Đình là em gái của Chu .

học không giỏi bằng Chu , chỉ đỗ một trường đại học hạng hai.

Nhưng xinh xắn, miệng lưỡi cũng ngọt ngào.

Mỗi lần mặt đều “chị dâu, chị dâu” gọi rất thân mật.

Tôi cố nén cơn , hỏi mẹ chồng:

khi nào?”

Bà ta cứ khóc mãi, khóc đến mức tôi phát phiền.

“Hai tháng trước.”

Tôi suýt nữa thì bật cười vì .

Tuần trước Chu Đình còn đến tôi cơm.

Xách theo một nải chuối và một thùng sữa, nói là Duệ Duệ .

Tôi nấu một bàn đầy ắp món ngon.

Họ xong, ngồi sofa nói , trái cây, TV.

Tôi ở bếp rửa rửa ráy ráy mất gần hai tiếng đồng hồ.

Kết quả lúc về, mẹ chồng nói mới tốt nghiệp, đi làm vất vả, bảo mang mấy thứ về tự , bồi bổ khỏe.

Tôi không hề nhận , bà ta và con gái mình, kẻ tung hứng, lấy đi nữ của tôi.

Thấy sắc mặt tôi không ổn.

Bố chồng bắt đầu gây sự.

“Cô xị cái mặt làm gì? Bộ ba món vàng không là con trai tôi mua cô chắc? Là con trai tôi mua, đưa con gái tôi đeo một chút thì có làm sao? cái bộ dạng keo kiệt của cô kìa! Chọc mẹ cô cô tính sao!”

Tôi cười lạnh một tiếng.

Kéo vali đi thẳng ngoài.

biết đang ở chỗ Chu Đình, tôi cứ đến thẳng chỗ cô ta đòi là được.

Nói lý với cặp vợ chồng già vô lý này cũng chẳng thua.

Không ngờ mẹ chồng lại bất ngờ níu lấy vali của tôi, làm bộ như quỳ xuống.

“Vũ Đồng, con đừng , là lỗi của mẹ, con đừng đi tìm con Đình gây , mới vừa tốt nghiệp, khó khăn lắm mới tìm được một con trai thích. Mẹ xin con, mẹ lạy con!”

Bố chồng nổi trận lôi đình.

“Còn thể thống gì nữa?! đời này làm gì có trưởng bối lạy lục con cháu?! Hạ Vũ Đồng! Cô chỉ vì mấy món cỏn con , ép mẹ cô vào chỗ chết hả? Cô không cha không mẹ, không biết hiếu thuận với già là gì cả!”

Tim tôi đau nhói.

Cơn không thể nào kìm nén được nữa.

Tôi gạt tay bà ta , nghiến răng nói:

“Đồ của tôi, dù có là đồ bỏ đi, thì cũng là của tôi!

Bố mẹ mặt dày như các , cũng xứng làm cha mẹ sao, thật là mất mặt xấu hổ!”

Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng ôm ngực ngã quỵ.

Nắm đấm bố chồng vốn đang giơ lên, lại vội vàng hạ xuống, đỡ mẹ chồng đến sofa.

Tôi kéo vali, không ngoảnh đầu lại rời đi.

8

Vừa xuống thang máy, điện thoại của Chu gọi tới.

“Em lại cãi nhau gì với bố mẹ nữa? Làm mẹ đến ngất xỉu kìa!”

Nghe câu nói này, lòng tôi nguội lạnh vô cùng.

Rốt cuộc là từ bao ?

hễ có tranh chấp, ta liền không phân biệt trái, cứ thế đổ lỗi tôi.

“Chu , nên đi hỏi mẹ bà ấy làm những tốt đẹp gì! Chứ không cái gì cũng đổ tại tôi!”

Tôi gào lên xong, lập cúp máy.

Nhớ lại câu nói lúc nãy của bố ta.

lòng đau đớn khôn tả.

Tôi không có bố mẹ, là tôi không có sao?

Họ cũng không nhìn lại , bản thân có xứng tôi hiếu thuận không?

Tôi lau nước mắt, tự nhủ không cần vì họ rơi lệ.

Nhìn đồng hồ, sắp đến hẹn cơm với bạn.

Tôi mang hành lý về cất, lập đến hàng.

đường một chiếc xe cứu thương.

Hướng về phía khu của chúng tôi.

Tôi bận rộn dặm lại lớp điểm xe, đi bạn mình.

Vy Vy là bạn cùng hội viết lách tôi quen mạng.

Tháng trước chúng tôi hẹn mặt.

Nhưng không ngờ bây cuộc sống của tôi lại rối tung lên.

thôi, cuộc sống của tôi, vốn dĩ là một mớ hỗn độn từ lâu.

Tôi dùng trạng thái tốt nhất cô ấy.

Lúc đi qua một cửa hàng hoa, tiện tay mua một bó hoa baby.

Tùy chỉnh
Danh sách chương