Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Chương 7

Hỏng rồi.

Hình như… tôi Trần Hựu Kim mất rồi.

Một người vừa u ám lại độc miệng như , làm sao có thể gu tôi được chứ?!

Tại sân thi đấu hội thao.

Tôi đang khởi động trong làn chạy.

Khán đài bỗng ồn ào náo loạn:

“Kia là Trần Hựu Kim đó hả? ơi! Cậu ta chưa từng tham gia mấy hoạt động này !”

“Chụp nhanh! Chụp nhanh!! Gương mặt thái t.ử gia nhìn thiếu một giây là thiệt một giây đó!”

“Tết đến rồi chị em ơi! Fan ‘Hựu × ’ hôm nay mở tiệc thôi!!!”

Tôi theo ánh mắt tất nhìn sang.

Trần Hựu Kim ngồi trên xe lăn, xuất hiện giữa đám đông.

Trái tim tôi đập ầm ầm.

Người… luôn từ chối bước ra khỏi giới , vậy lại vì tôi bước lên nơi có ánh nhìn tất mọi người.

100m.

400m.

800m.

1.500m.

Cứ mỗi tôi thi, cậu ấy đều có mặt.

Tôi mệt rã rời.

Nhưng tiếng tim đập lại rõ hơn bao giờ hết.

Tôi thật sự… cậu ấy rồi.

Sau hội thao, tôi cố tình tránh nói chuyện cậu ấy hơn .

Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy.

Tôi sợ nếu mở miệng ra thì nói ra: “Tôi cậu.”

cần bước nhầm một bước thôi, thì kiểu tự trọng đến cứng cậu ấy… lỡ đâu ngay làm bạn cậu ấy không nữa thì sao?

Trần Hựu Kim nhận ra ngay.

Cậu ấy bắt chủ động tìm chuyện nói.

Ví dụ như: đang ăn trưa.

“Cậu ăn cơm chưa?”

Tôi ngớ người.

Nhìn cậu ấy đang chăm chú nhìn , thì cậu lại nói:

hôm nay đẹp quá.”

Trong khi ngoài kia đang đổ mưa.

Một , hai … đến thứ ba thì tôi hiểu ra rồi.

“Tôi không nói chuyện cậu… cậu không vui không?”

Ánh mắt cậu ấy bỗng mềm xuống, ương ướt như một chú ch.ó con…

“Cậu nói chuyện tôi à?”

Cậu ấy gật .

“Cậu biết… nói chuyện một gái, là có ý không?”

“Biết.”

Mặt tôi bừng nóng, tim như sắp chui khỏi cổ họng.

Tôi cúi mặt, không dám nhìn.

Cậu ấy nhân cơ hội nắm lấy tay tôi.

Thư… mấy hôm nay tôi vẫn hỏi cậu…”

“Ừm… cậu hỏi đi…”

Giọng tôi nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Cậu có từng nghĩ đến… thi đại theo dạng tuyển thể thao chưa?”

Tôi:

“?!?”

Đồ mù này!!

Bộ mắt dùng để trang trí à??

Tôi đỏ mặt nãy giờ là vì vậy ?

Vì khí huyết dồi dào hả ?!

Tôi tức đến nghẹn thở:

“Cậu… cậu mấy ngày nay nói chuyện này tôi à?!”

Cậu ấy nghiêm túc gật :

“Tôi đã nhờ giáo viên thể thao phân tích thành tích hội thao cậu. Thể chất cậu rất phù hợp thi tuyển thể thao.”

“Thời gian vẫn còn đủ. Nếu cậu , kế hoạch luyện tập và thầy hướng dẫn chuyên nghiệp tôi lo hết.”

ơi!!!

Sao lại đi tới hướng phát tương lai rồi???

Tôi không cần tiền đồ xán lạn!

Tôi cần tình yêu ngập tràn!!!

Tình! Yêu! Ngập! Tràn!!!

Tôi tuyệt vọng cuộn xuống dưới gầm bàn.

Thư, cậu khó chịu ở đâu à?”

Trần Hựu Kim cúi nhìn xuống.

Tôi nghiến răng, túm lấy cổ áo cậu ấy, ép cậu chui xuống gầm bàn cùng tôi.

Khi khoảng cách còn gang tấc.

Tôi ngước lên hôn vào môi cậu ấy.

Một chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Mềm. Nhanh. Rồi biến mất.

Tôi bừng tỉnh.

Cậu ấy đưa tay chạm lên môi, nhìn tôi như không tin vào mắt .

tôi như phát nổ, chạy bạt mạng ra khỏi lớp.

Tôi không biết chạy bao nhiêu vòng sân nữa như xe điện Trần Hựu Kim cứ đi theo sát phía sau.

Khi không còn chút sức nào, tôi gập người ngồi xổm, giống như một con đà điểu.

Nước mắt lẫn mồ hôi ướt đẫm mặt.

Thư, tôi nói một câu được không?”

Tôi nghẹn lại:

“Không . Không nghe.”

một câu thôi, được không?”

“Không! Tôi không thi tuyển thể thao đâu!”

“Không phải chuyện tuyển thể thao.”

Tôi ngẩng … mồ hôi, nước mắt, tóc tai loạn xạ.

thì chuyện ?”

Trần Hựu Kim thở ra một hơi:

“Là tôi cậu.”

Não tôi lại nổ pháo hoa.

Nghĩ nói nấy:

“Là tôi cậu !!”

“Là tôi là người nhận ra cậu !!”

tôi mượn xe điện cậu lái một lúc!!!”

Tôi lảm nhảm nói mãi không dừng được.

Những ngày nhịn nói vừa rồi khiến tôi cứ ú ớ mãi không chia sẻ được .

Nói đến khi cổ họng cháy khô thì cậu ấy đưa tôi một chai nước:

“Vậy từ ngày mai tôi cùng cậu luyện tập.”

Được rồi.

Quá được rồi.

Huấn luyện viên Trần Kim mời là hiệu quả thật.

Chương trình tập luyện cậu ấy soạn vô cùng hiệu quả.

Ba tôi thì không tài nào ngờ được, giấc mơ hành ông đã gần như buông bỏ ở tôi, vậy quay đi quay lại… lại sắp thành hiện thực rồi.

“Thấy ba nói chưa? Trường kiểu chẳng có cách.”

Ba tôi chống nạnh, đắc ý như thể thành tựu là ông hết.

Tôi chẳng rảnh đáp lại.

Buổi tập chiều sắp đến nơi rồi.

Tôi vội vàn húp vài miếng cơm xong.

Trần Kim rất là keo kiệt.

cần tôi đến trễ một , cậu ấy có thể cấm tôi ăn chung cậu ấy tuần.

Tôi tuyệt đối không thể để cậu ấy túm được thêm cớ nào nữa.

Sau giờ , Thẩm Tĩnh Nghi vẫn hay đến tìm tôi.

Mặc dù mỗi gặp Trần Kim, hai người họ lại thiếu điều cởi giày đ.á.n.h nhau.

Chớp mắt nửa năm trôi qua.

Tôi từ một gái trắng trẻo mềm mại hóa thành một gái mặt mày ai nhìn sợ, cơ bắp cuồn cuộn, oán khí đầy .

Tôi thi xong khối năng khiếu vô cùng thuận lợi.

Rồi kỳ thi đại ập đến trong bầu không khí căng như dây đàn.

Thi xong… tôi lại liên lạc không được Trần Kim nữa.

Giống y , tôi còn tưởng cậu ấy lại về nhà cũ rồi.

Ngày hôm sau, có người đến cửa hàng nhà tôi.

“Xin hỏi Thư phải không? Thiếu gia nhà chúng tôi nhờ tôi đến đón .”

Tôi nheo mắt lại:

“Thiếu gia? Chú nói Trần Kim?”

Người đàn ông trung niên đứng mặt mặc vest chỉnh tề, nét mặt cung kính, nhìn nào không giống có vấn đề.

“Tôi lấy cặp đã. lúc tôi mua cậu ấy một con thú bông đeo chéo làm quà sinh nhật.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương