Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
dáng vẻ rụt rè của tôi, Cố Diện khẽ thở dài, mắt mềm đi.
“Thôi, không ép em nữa.”
Anh nhét khẩu vào tôi, giác ấm áp và đến tim tôi loạn nhịp.
“Cứ để đó, khi nào nghĩ xong… có đi đổi đỏ khác anh bất cứ lúc nào.”
“ câu hỏi lúc nãy, anh trả lời được.”
Anh tôi, chữ rõ ràng, rành mạch.
“Muốn anh đầu động lòng em từ khi nào ?”
“Em hỏi muộn .”
“Em nên hỏi… ba tháng anh nằm trên giường, rốt cuộc những gì.”
16
Tôi khẩu đỏ trong Cố Diện , giác CPU trong đầu mình sắp cháy đến nơi.
Cái kịch bản gì đây vậy?
Từ “hợp đồng lừa đảo”, sang “ân oán hào môn”, giờ thì nhảy thẳng đến “cục dân chính dắt người đi đăng ký kết hôn” luôn ?
Não tôi trống rỗng, bị treo máy, chỉ lặp đi lặp câu Lâm Vãn, em đồng ý không?” của anh.
Tôi có đồng ý không?
Tôi… tất nhiên là…
Tất nhiên là không dám tin !
Không lẽ đây là một kiểu kiểm tra mới ? Xem cái “kẻ lừa đảo” tôi có tham lam quá , không chỉ muốn tiền mà muốn cả người?
“Cố tổng…” – tôi nuốt nước bọt, giọng khô khốc – “Trò đùa này… chẳng buồn cười chút nào.”
“Anh không đùa.” – gương mặt Cố Diện nghiêm túc đến không nghi ngờ. Anh bước lên một bước, gần tôi hơn.
“Lâm Vãn, anh hỏi em, xé cái hợp đồng giải ước này… em có định lấy tiền biến mất không?”
Tôi: “…” – bị nói trúng tim đen.
“ sau đó?” – anh tiếp tục truy hỏi – “Lấy một người đàn ông hiền lành nào đó, thỉnh thoảng nhớ đến anh… thì sẽ anh là một thằng ngốc, hay là… có chút không nỡ?”
Trái tim tôi bị câu cuối cùng của anh đâm một nhát mạnh.
Không nỡ.
Sao tôi có nỡ được chứ.
“Em…” – tôi mấp máy môi, nhưng không thốt ra nổi câu hoàn chỉnh.
dáng vẻ rụt rè của tôi, Cố Diện khẽ thở dài, mắt mềm đi.
“Thôi, không ép em nữa.”
Anh nhét khẩu vào tôi, giác ấm áp và đến tim tôi loạn nhịp.
“Cứ để đó, khi nào nghĩ xong… có đi đổi đỏ khác anh bất cứ lúc nào.”
“ câu hỏi lúc nãy, anh trả lời được.”
Anh tôi, chữ rõ ràng, rành mạch.
“Muốn anh đầu động lòng em từ khi nào ?”
“Em hỏi muộn .”
“Em nên hỏi… ba tháng anh nằm trên giường, rốt cuộc những gì.”
17
Ba tháng anh nằm trên giường… rốt cuộc những gì?
Câu nói của Cố Diện tiếng sét nổ tung trong đầu tôi.
Anh… lúc đó có ý thức?
“Anh…” – tôi kinh ngạc anh, không tin nổi.
Cố Diện khẽ bật cười, tiếng cười mang theo sự cưng chiều xen lẫn bất lực mà tôi chưa .
“Đúng vậy.” – anh thừa nhận.
“Từ lần đầu em bị y tá kéo đi ‘ lính’ để lau mặt cho anh, anh mơ hồ có ý thức.”
“Anh nhận được… em mềm, động tác rất nhẹ.”
“Sau đó… em trở ‘vợ chưa cưới’ của anh.”
Anh kéo tôi ngồi xuống sofa, đầu “phiên tòa thú tội” của mình.
“Ngày nào em cũng đến, ríu rít chim sẻ.”
“Em đọc tin tức tài chính cho anh , rõ ràng là không hề hứng thú, đọc thì vấp lên vấp xuống.”
“Em đọc cả sách Toán cao cấp, nghiêm túc gạch đầu dòng cho anh, nói Quy tắc L’Hôpital là câu chắc chắn sẽ ra đề.”
Mặt tôi “bừng” đỏ, đỏ đến muốn chảy máu.
Trời ơi, mấy chuyện ngu ngốc tôi làm… anh đều hết!
“Em hay chia sẻ đồ ăn ở căn-tin, nói thịt kho ngon… ăn anh. Nói rau xào dở… cũng ăn anh luôn.” – anh kể tiếp, mắt càng lúc càng sâu.
“Lúc đó anh nghĩ… cô gái này thú vị .”
Anh dừng , mắt trở nên chuyên chú.
“Cho đến ngày hôm đó, mẹ anh tăng lương cho em.”
“Em chạy ào vào, nắm anh… câu nói đó…”
Anh chước giọng tôi khi ấy, cố tình hạ thấp giọng, mang theo tình sâu lắng:
“‘Chồng , em anh chết mất thôi.’”
Tôi: “…” – muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
“Lâm Vãn.” – anh nắm chặt tôi, mắt nghiêm túc – “Đó là câu tỏ tình hay nhất anh .”
“Bởi vì anh … đó là lời lòng.”
“Em tiền, một cách đường hoàng, rõ ràng. So những người ngoài miệng nói không cần nhưng cơ rất … thì đáng hơn nhiều.”
“Cho nên, khi anh mở mắt ra, em muốn đè mắt anh , nói anh là ảo giác… anh không hề tức giận.”
“Anh chỉ nghĩ… phải dùng cách nào để biến cô gái thú vị, tiền, hơi ngốc này… vợ Cố của anh, suốt đời.”
Nước mắt tôi không kìm được, giọt lớn rơi xuống.