Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/gI29VkmZT

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Đứa bé đến quá bất ngờ, nói thật lòng, tôi vẫn chuẩn bị tinh thần làm mẹ.

Hạ Văn Khiêm thấy tôi cười gượng, nụ cười trên mặt anh cũng lập tắt ngấm.

Tôi ngồi ở mép giường, anh quỳ một gối dưới đất, ngẩng đầu nhìn tôi dịu dàng, trong còn ánh lên chút lệ sáng.

“Nếu em sẵn sàng để đón đứa bé này, vậy thì mình có thể không giữ lại.”

Thật ra, anh chắc hẳn rất muốn có đứa trẻ này.

“Đừng lo đến xúc của anh, cơ thể của em mới là quan trọng .”

Anh như thể nhìn thấu lòng tôi.

Tôi gật đầu, khẽ đáp, “Giữ chứ, đương nhiên phải giữ.”

“Anh chẳng nói rồi sao? là món quà của ông trời.”

“Sao có thể đem quà tặng mà trả lại được.”

Vì ba yêu mẹ, nên đứa trẻ mới đến với thế giới này.

Thấy tôi cuối cùng cũng nở nụ cười, Hạ Văn Khiêm cũng mỉm cười theo.

13

Chuyện tôi mang thai vẫn được công bố, ba tháng đầu vốn không ổn định, phải đặc biệt cẩn trọng.

Tôi cũng không nói với người nhà họ Giang, chỉ lén báo cho bố mẹ của Hạ Văn Khiêm.

Họ biết tin thì mừng như bắt được vàng, lập tặng tôi một căn hộ.

“Trời ơi! Tôi sắp được làm ông rồi!”

“Tôi sắp được làm bà nội!”

“Thì Duyệt à, con chính là phúc tinh của nhà chúng ta.”

“Con là đứa trẻ ngoan.”

“Ba mẹ tặng con căn hộ cao cấp này, đứng tên con.”

Họ nói đó là phần thưởng cho tôi, sau khi sinh con ra còn có thưởng thêm.

Hạ Văn Khiêm dặn đi dặn lại, bảo họ tuyệt không được tiết lộ ra .

Bố mẹ chồng rất tốt với tôi, thậm chí còn tốt hơn cả cha ruột tôi.

Họ tôn trọng tôi, không vì xuất thân tôi không tốt mà khinh thường.

Cho nên, tôi thường thấy mình thật sự rất may mắn.

Trước khi lấy Hạ Văn Khiêm, tôi là người không may mắn; nhưng bây giờ, tôi vừa may mắn lại vừa hạnh phúc.

Gần tôi chỉ ở nhà dưỡng thai, Hạ Văn Khiêm cũng giảm bớt số lần công tác, để có thể ở nhà chăm sóc tôi nhiều hơn.

Vì đứa bé này, tôi nhận được tình yêu anh dành cho tôi ngày một sâu đậm hơn.

Tôi và anh càng lúc càng gắn bó.

Nhưng gần , trong giới bắt đầu râm ran vài đồn đại.

Không hiểu sao chuyện tôi mang thai lại bị lộ ra , cũng biết.

Bố mẹ Hạ Văn Khiêm thề là không nói gì, người giúp việc trong nhà cũng không thể, đều là người theo nhà họ Hạ hơn mười năm rồi.

Hạ Văn Khiêm có phần giận dữ, tôi an ủi anh: “Không sao , sớm muộn gì họ cũng biết thôi.”

“Anh là vì những họ nói quá khó .”

Tôi cũng biết, giới thượng lưu đang đồn rằng đứa bé trong tôi không phải của Hạ Văn Khiêm, là tôi cặp kè bên rồi mang thai.

Nói tôi gan to bằng trời, cắm sừng Hạ Văn Khiêm.

Nói Hạ Văn Khiêm nhìn thì tưởng thông minh, hóa ra lại ngu ngốc, đi nuôi con người khác.

Tôi biết miệng đời lúc nào cũng độc địa, là khi chuyện “hấp dẫn” như thế này thì làm sao họ bỏ qua được.

Tôi thì lại giữ được tâm thế khá tốt, nói gì kệ họ, chỉ tôi và Hạ Văn Khiêm sống vui vẻ là được.

“Bình thường đồn tôi thích đàn ông thì thôi, mấy chuyện đó chẳng đáng để bận tâm, coi như mua vui.”

“Nhưng mà, anh tuyệt không cho phép họ đồn nhảm về em.”

Trong Hạ Văn Khiêm ánh lên cơn giận, mà khi anh giận nhìn cũng đáng yêu ghê.

anh nói thế, tim tôi bỗng run lên.

Không ngờ Hạ Văn Khiêm lại để tâm đến tôi đến vậy.

Tôi anh: “Văn Khiêm, sao anh lại xử tốt với em như vậy?”

Tôi và anh là nhân liên minh lợi ích.

Nói thật, trước khi gả cho nhà họ Hạ, tôi chẳng mong gì.

Tôi không mong Hạ Văn Khiêm là người tốt, cũng không mong anh yêu thương che chở tôi.

Nhưng dường như, khi hạ thấp kỳ vọng xuống, những điều tốt đẹp lại âm thầm đến với .

Sự tốt của Hạ Văn Khiêm với tôi là một ân huệ mà tôi rất trân trọng.

Tình yêu của anh… càng là điều tôi từng chẳng mơ đến.

Hạ Văn Khiêm nhìn tôi, ánh dịu dàng trong trẻo: “Vì em là vợ anh rồi, thì anh đương nhiên phải xử tốt với em.”

Không biết có phải nội tiết tố khi mang thai không, dạo này tôi hay suy nghĩ linh tinh.

Tôi : “Nếu một ngày nào đó, anh được người mà anh thực sự yêu, thực sự phù hợp thì sao?”

Hạ Văn Khiêm khẽ bật cười: “Không , em chính là người đó rồi.”

“Yêu một người thì sẽ chỉ yêu một người.”

Phải rồi — yêu một người, thì hãy yêu trọn đời.

14

Những đồn cũng chỉ kéo dài được tới hai ngày, sau đó hoàn toàn biến mất.

Hạ Văn Khiêm ra mặt giải quyết, cũng đồng nghĩa với việc công khai đứa bé trong tôi là con của anh.

Người trong giới cũng không hó hé nữa, toàn bộ im miệng.

Nhưng chuyện tôi mang thai cũng truyền đến tai nhà họ Giang.

Ba tôi và mẹ kế còn đích thân mang một đống thuốc bổ đến thăm tôi.

“Thì Duyệt à, ba thật không ngờ con có thể mang thai đấy.”

“Bây giờ địa vị của con trong nhà họ Hạ không tầm thường chút nào .”

Tôi ngồi trên sofa, nhấp trà, cười mà không nói gì.

“Hạ Văn Khiêm xử với con tốt thế, con lại đang mang thai, sau này anh ấy chắc chắn sẽ con.”

“Công ty ba dạo này chút rắc rối, con xem có thể nhờ Văn Khiêm giúp một , nói đỡ vài câu.”

“Thật ra ba cũng đến tìm Văn Khiêm mấy lần rồi, nhưng cậu ấy bận quá, lần nào cũng từ chối khéo.”

Tôi thầm nghĩ — chẳng có chuyện gì mà tự nhiên tốt cả, chắc chắn có ý đồ.

Quả nhiên, “mẹ nhờ con mà đổi đời”, ba tôi giờ lại hèn mọn đến vậy.

Khác hẳn với lúc trước cầm dây xích chó đánh tôi không chút thương tiếc.

Nhìn cái dáng vẻ nhún nhường hiện giờ của ông ấy, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Tôi cười nhạt, lên tiếng: “Ba à, mấy chuyện công việc, con bao giờ can thiệp vào việc của Văn Khiêm cả.”

Ba tôi cuống lên: “Nhưng mình là người một nhà, chẳng phải chuyện nhà thì sao?”

Haha, là người một nhà với ông chứ.

Tôi bật cười nhẹ: “Ba cứ tự mình đi nói với Văn Khiêm thì hơn.”

Tôi biết công ty của ba tôi gần rắc rối, đứt vốn, nhiều dự án phải tạm dừng vì không có tiền.

Hồi đó, nhà họ Hạ từng chuyển thẳng ba mươi triệu cho ông ấy.

Lúc bàn chuyện liên , điều kiện mà nhà họ Giang đưa ra là ba mươi triệu.

Họ trực tiếp bán con gái lấy tiền, khiến nhà họ Hạ cũng thấy bất ngờ.

thì khó thật, nhưng bỏ tiền ra lại là cách dễ dàng .

Nhà họ Hạ đồng ý, ngày tôi và Hạ Văn Khiêm đi đăng ký kết , tiền lập được chuyển khoản.

Tôi cũng không hiểu sao ông ấy tiêu tiền nhanh đến thế.

Ba tôi thấy không moi được gì từ tôi, bề thì giả vờ bình tĩnh, nhưng tôi biết trong lòng ông đang rất — chỉ là không bộc lộ.

Dù gì… ông cũng không thể lại cầm dây xích đánh tôi như trước nữa.

“Tôi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Nếu không còn chuyện gì nữa, hai người về đi.”

“Dì ơi, tiễn khách.”

Tôi mỉm cười nhưng lại là lệnh đuổi khéo, ba tôi và mẹ kế giận bỏ đi.

Sau khi họ đi, tôi nhìn bàn đầy các loại thuốc bổ, quay sang nói với dì: “Dì à, vứt hết đi.”

Đúng lúc Hạ Văn Khiêm về đến nhà, thấy cảnh tượng ấy liền : “Sao vậy, chọc bảo bối của anh không vui rồi?”

Tôi không biết phải mở thế nào.

Dì đứng bên cạnh nói thay: “Vừa nãy ba của phu nhân đến.”

“Đống đồ này là họ mang tới, phu nhân không muốn nhìn thấy nên bảo tôi vứt hết.”

Hạ Văn Khiêm bước đến nắm tôi: “Vậy thì vứt hết đi.”

“Ba em đến là để cầu xin anh giúp ông ta giải quyết chuyện đứt vốn đúng không?”

Thật ra Hạ Văn Khiêm đoán được rồi.

Tôi gật đầu, “Ừ.”

“Có anh giúp không? Chứ anh sợ sau này ông ta lại đến làm phiền em.”

Tôi lắc đầu: “Không , em muốn nhìn ông ta sốt ruột.”

“Tốt là cả đời này đừng để em lại, ghê tởm lắm.”

Hạ Văn Khiêm nhẹ nhàng xoa tôi, giờ hơi nhô lên, nói với đứa bé: “Mẹ không vui rồi, làm sao để mẹ vui ?”

Tôi đùa lại: “Chỉ nhìn thấy anh là em vui rồi.”

Hạ Văn Khiêm bật cười rạng rỡ, cúi xuống nhẹ lên trán tôi: “Anh cũng vậy.”

15

Không bao lâu sau, tôi tin nhà họ Giang rời khỏi kinh thành.

nói là chuyển về miền Nam để phát triển, chuyển cả công ty về đó .

Tôi không hiểu — ba tôi vốn từ miền Nam lên kinh thành cơ mà.

Trong lòng bắt đầu thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng mơ hồ đoán ra được lý .

Anh ấy là người âm thầm giải quyết mọi chuyện.

Tối hôm đó, trong bữa ăn, tôi Hạ Văn Khiêm:

“Chuyện của ba em… là anh làm phải không?”

Hạ Văn Khiêm múc cho tôi bát canh gà: “Đúng vậy, anh đưa ông ta một khoản tiền, bảo ông ta rời khỏi kinh thành.”

“Anh đưa ông ấy tiền?” Tôi sững người.

“Chuyện dùng tiền giải quyết được, thì không gọi là chuyện.”

“Sau này ở kinh thành, em sẽ không bao giờ lại họ nữa.”

Tận gốc nhổ sạch, diệt trừ hậu hoạn.

“Văn Khiêm… ơn anh.” Mũi tôi chợt cay cay.

Hạ Văn Khiêm cười đầy hiểu ý: “ ơn vợ yêu.”

“Muốn ra thư giãn một chút không?”

“Gần anh thấy tâm trạng em không tốt lắm, bây giờ bốn tháng rồi, thai ổn định rồi, có thể ra chơi một chuyến.”

Tôi vui vẻ gật đầu: “Dạ, em cũng thấy ở nhà mãi bí bách quá.”

16

Hạ Văn Khiêm sắp xếp xong công việc, dành hẳn nửa tháng để đi du lịch cùng tôi.

Hiện tại tôi đang mang thai, không ra nước , nên chỉ đi chơi trong nước.

Thật ra đi cũng không quan trọng, quan trọng là… có anh ở bên.

Sau bữa tối, tôi và Hạ Văn Khiêm tản bộ trên bãi biển.

Anh nắm tôi, hai chúng tôi cùng nhau hít thở làn gió biển mát lạnh, giác vô cùng hạnh phúc và thư thái.

Bất ngờ, Hạ Văn Khiêm buông tôi ra, đưa bịt tai tôi lại.

Tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa định thì—

“Bùm!”

Trên bầu trời đêm đen kịt, pháo hoa nở rộ rực rỡ, sáng lóa và lung linh vô cùng.

“Là pháo hoa!” Tôi ngẩng đầu phấn khích, ngạc nhiên vui mừng reo lên.

“Thích không?” Hạ Văn Khiêm tôi.

Tôi gật đầu, diện ánh dịu dàng sâu thẳm của anh: “Thích, rất thích.”

“Bất ngờ nào anh chuẩn bị, em đều thích.”

Tôi biết, định là Hạ Văn Khiêm sắp xếp cả.

“Chúng ta tổ chức lại một đám cưới đi.” Anh nói.

Tôi ngẩn người, cúi đầu nhìn mình: “Không , giờ em đang mang thai, trông cũng chẳng đẹp.”

Hạ Văn Khiêm đưa , nhẹ nhàng dùng ngón trỏ cọ cọ sống mũi tôi: “Sao lại không đẹp? Trong anh, em là người xinh đẹp .”

là giai đoạn rực rỡ của em — vì em mang trong mình kết tinh tình yêu của chúng ta.”

Chúng tôi nhìn nhau, ánh giao hòa, như có ngàn vạn muốn nói mà chẳng thành .

Cả thế giới dường như lặng đi.

Tôi kiễng chân, vươn ôm cổ anh, ngẩng đầu đặt một nụ lên môi anh.

“Em yêu anh, Hạ Văn Khiêm.”

Hạ Văn Khiêm nồng nhiệt đáp lại nụ ấy.

“Thì Duyệt, anh cũng yêu em.”

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.

Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ làm giàu được từ huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm !):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương