Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Tôi nhìn bóng lưng Tề Diên biến mất sâu bóng tối, quay nhìn về phía Tần Lãng.
Tần Lãng âm dương quái khí cười khẩy: “Luyến tiếc như sao?”
Tôi không để ý Tần Lãng, bình thản trả : “Tần Lãng, cho dù anh tin hay không, khi chia tay với anh tôi quen biết Tề Diên, chúng tôi chỉ là đối tác thương mại, tôi không cho phép anh đoán mò xấu người khác như .”
của tôi mang theo ý cảnh cáo, tôi thật ra rất ít khi dùng loại khẩu khí chuyện với Tần Lãng, không biết vì sao, sắc Tần Lãng lại hòa hoãn từ từ cảnh cáo của tôi, thậm chí có xem như mềm mại.
Tần Lãng nhìn tôi, tiến thêm một bước, giống như muốn kéo tôi lại, : “Khương Hành…”
Tôi theo bản năng lùi về phía một bước tránh né tay Tần Lãng, bước chân hoàn toàn là hành động theo bản năng, làm xong tôi phản ứng lại, Tần Lãng cứng đờ tại chỗ, trên hơi buồn, nếu là trước kia, tôi có lẽ đã mềm lòng, hôm tôi thờ ơ, chỉ là thấy kỳ quái đối với ý đồ đến đây tối của Tần Lãng, tôi nhẫn nại hỏi: “Tần Lãng, tối anh tìm tôi, là có chuyện sao?”
Vẻ mờ mịt trên Tần Lãng thu lại một, ánh mắt lại là vẻ lạnh lùng quen thuộc, cứ nhìn tôi như , đó hỏi tôi: “Có Tô Nhuế bị người ta phong sát hay không?”
thật, tôi suy nghĩ hơn nửa ngày phản ứng lại Tô Nhuế là ai, là bạn gái công khai trước đó không lâu của Tần Lãng, nữ chính bộ phim của anh ta.
Tôi cũng đã quên mất người lạ không liên quan.
Chỉ vì điều .
Tôi mệt mỏi thở dài, tôi thật sự thấy phiền chán, nếu như trước chỉ thấy phiền chán đối với quan hệ tình yêu địa vị không bình đẳng với Tần Lãng, hiện tôi đối với anh ta cũng thấy phiền chán.
Tôi muốn giải , còn ra khỏi miệng lại giận quá hóa cười, tôi lẳng lặng nhìn Tần Lãng, dùng khẩu khí không bình thản hơn, tôi nghi hoặc hỏi ngược lại: “Tần Lãng, chúng ta bên nhau mấy năm, thật sự, anh đã thấy tôi dùng đặc quyền ỷ thế h.i.ế.p người ?”
Tần Lãng vô thức trầm mặc.
Tôi : “Có lẽ anh có đi hỏi Thẩm Anh, cô ấy vừa mở muốn theo đuổi anh, anh liền công khai vả vào cô ấy, Tần Lãng, không ai cũng có tính tình tốt như tôi đâu.”
xong tôi xoay người muốn đi, Tần Lãng lại phía gọi tôi lại, anh ta : “Khương Hành, em luôn như .”
Tôi quay lại, Tần Lãng đứng dưới ánh đèn, ràng là nơi sáng sủa, quanh thân anh ta như bao phủ bóng tối, Tần Lãng đứng nơi đó, anh tuấn như tôi gặp.
tôi nhìn Tần Lãng có nghĩ đến câu kinh diễm thời niên thiếu của tôi: “Con ngựa trắng sáng thung lũng hoang vắng, lông rất dày, người như ngọc.”
Hình ảnh thiếu niên kia dừng lại sâu trí nhớ của tôi.
lòng của tôi cũng sẽ không vì anh ta mà nổi lên gợn sóng nào nữa.
Tần Lãng nhìn tôi, tôi không thấy xúc mắt anh ta, mấy năm , tôi bao thấy , mà không lạnh lùng thì chính là hận, anh ta đối với tôi cũng không có xúc khác.
Tôi ràng đã chỉ cho anh ta một con đường, anh ta hình như cũng không có nghe lọt, hình như đêm anh ta tìm tôi muốn làm chuyện bênh vực kẻ yếu cho Tô Nhuế, chỉ là một cái cớ muốn gặp tôi.
Bản thân tôi cũng thấy hoang đường.
Tôi nghe thấy giọng Tần Lãng, anh ta với tôi: “Khương Hành, em luôn như . Em luôn nhìn trúng thứ đó liền xông rất mạnh mẽ, đến em không nữa, liền không lưu luyến vứt bỏ. Em là đại tiểu thư nhà họ Khương cao cao tại thượng, muốn cái cũng dễ như trở bàn tay, xung quanh có vô số người có ý đồ lấy lòng em, dỗ em vui vẻ, chỉ cần em muốn, vô số người dù gọt nhọn cũng muốn tặng cho em.”
“Cho nên chỉ cần em lộ ra một hứng thú với anh, sẽ có vô số người với anh biết tốt xấu, khẩn trương biến anh trở thành món quà trình lên trước em.”
“ em anh hận không công bố với thiên hạ, không còn anh liền ném anh ra , giống như rác rưởi ném cho người khác, dù sao bên cạnh em có rất nhiều thứ lạ, chỉ cần em , sẽ không có thứ em không chiếm được, cho nên một người không quan trọng như anh, cho bây em cũng quay nhìn lại đúng không?”
“Mặc kệ anh hao hết tâm tư muốn thu hút sự chú ý của em như thế nào, cho bây , em đều quay nhìn anh.”
Tôi lẳng lặng nhìn Tần Lãng, anh ta không đổi sắc nhìn lại tôi, vào phút tôi rốt cục thấy tâm tình mắt Tần Lãng, là lạnh lùng, cũng là oán hận, trên sự lạnh lùng và oán hận lại nổi lên một tầng nước mắt mỏng manh, giống như là một tầng băng nhạt, một hơi sẽ tan đi.