Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi xách ở cửa, vừa bước chân vào nhà đã thấy thủ đoạn diễn sâu của Phó Uyển Ninh.
Cô ta từ tầng hai đi xuống, kéo theo một cái gần bằng người mình, mắt sưng húp như hai quả đào, hai vệt mắt còn lấp lánh má, cứ như sợ người ta không biết cô ta vừa khóc xong.
Chỉ liếc qua một cái, tôi đã chắc chắn trong của cô ta chẳng có gì cả, vì cái như thế rõ ràng không hợp với dáng người nhỏ bé của cô ta. chỉ mang ít đồ thì không như vậy, mà nhét đầy thì với thể trạng đó, cô ta cũng chẳng xách .
Nên cái khổng lồ , tám phần là chỉ để “ màu”.
Ba người chạy theo sau cô ta từ tầng xuống, tôi đã từng thấy qua trong hồ sơ — chính là ba mẹ ruột và anh trai của tôi, ba người nhà họ Phó.
Cả ba đều nhìn Uyển Ninh đầy xót xa, nhìn tôi một cái cũng không thèm, chặn đường cô ta lại.
Mẹ ruột tôi – Tụ Như – nắm tay cô ta, ánh mắt ngấn :
“Uyển Uyển, đây là nhà con, con đi rồi thì còn biết đi đâu nữa?”
mắt của Phó Uyển Ninh tuôn ra như được lệnh:
“Mẹ ơi, giờ chị gái đã trở về, con – người đã được nuôi dạy thay thế suốt hai mươi – cũng nên hoàn thành sứ mệnh rồi, đã lúc con rời khỏi ngôi nhà này.”
“Vớ vẩn! Con không phải người thay thế!”
Ba ruột tôi – Phó Minh Uyên – có chút giận dữ, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về phía tôi ở cửa:
“Con là con gái mà chúng ta đã nuôi suốt hai mươi , con chính là con ruột của chúng ta. Không có con, đó mẹ con và ba đã không thể vượt qua nỗi đau.”
“Con ở bên chúng ta suốt hai mươi , đây không phải món nợ của con với nhà họ Phó, mà là món nợ của nhà họ Phó với con.”
Anh trai tôi – Phó Hưng Bác – quay đầu trừng mắt nhìn tôi, trong ánh mắt chứa đầy thù địch:
“Đồ sao chổi! Vừa mới về nhà đã muốn đuổi Uyển Uyển đi, sao mày không chết quách ngoài đi cho rồi?”
“Vừa mới về đã khiến cả nhà gà chó không yên, hài lòng chưa?”
Phó Minh Uyên và Tụ Như nghe anh ta mắng tôi ác miệng như vậy mà chẳng hề phản ứng, chỉ vây quanh Phó Uyển Ninh mà nhẹ nhàng dỗ dành, mặc cho Phó Hưng Bác buông lời cay nghiệt với tôi.
【Cái nhà này đầu óc có vấn đề hết à? Rõ ràng là cô ta tự đòi đi, liên quan gì tôi chứ?】
【Trí thông minh thế này mà cũng gầy dựng được cơ nghiệp vậy à? Không lẽ là xin mà giàu lên?】
Mặt mũi cả đám biến sắc, đồng loạt quay sang nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc và bối rối.
【Trong của cô ta cọng lông cũng không có, rõ ràng là diễn trò mà, đám ngu này thật sự không nhìn ra sao? Hay là phối hợp diễn để đuổi tôi đi?】
【Không đúng rồi, họ đã tìm tôi suốt hai mươi , thực sự không muốn tôi quay về thì chỉ nói với bên ngoài rằng tôi đã chết là được, gì phải tốn công sức như vậy để tìm?】
【Hiểu rồi, nhất là cái đứa con nuôi này không muốn tôi quay lại, nên cố tình tạo ác cảm với tôi đây mà.】
Phó Uyển Ninh bị vây ở giữa đột nhiên sững người, sau đó liền “òa” một tiếng khóc rống lên, mắt ràn rụa nhào vào lòng mẹ ruột tôi, tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn.
【Chậc! Ồn chết đi được, mình phải uống thuốc ngay, không thì thật sự không kiềm chế nữa!】
【A a a a a a không chịu nữa rồi! Tối nay treo nó lên xà nhà chích máu là xong, cứ quyết vậy đi!】
Cả nhà sắc mặt đồng loạt tái mét, Phó Uyển Ninh có lẽ khóc mệt rồi, hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngất xỉu.
2
Tối hôm đó, nhà họ Phó đặc biệt mời đầu bếp khách sạn sao về nấu , bày một bàn đầy ắp sơn hào hải vị.
chiếc bàn dài, cả nhà họ ngồi quây quần bên nhau, trông thật ấm áp và hạnh phúc.
Còn tôi thì ngồi chơ vơ ở cuối bàn, cách xa cả nhà, miệng bóng nhẫy.
Tôi vừa cho một miếng bụng cá béo ngậy đầy đặn vào miệng, vừa cảm thán cuối cùng cũng thoát khỏi mấy món mì Ý với salad phô mai dở tệ.
Phó Hưng Bác thấy tôi uống thô lỗ như vậy thì khinh thường ra mặt:
“Ngồi chẳng ra dáng, cũng không ra dáng, đúng là mất mặt nhà họ Phó.”
Ba mẹ tôi không nói gì, nhưng ánh mắt thì rõ ràng thể hiện sự đồng tình với lời anh ta.
Phó Uyển Ninh thấy ba mẹ và anh trai đều dồn sự chú ý vào tôi, lại đầu diễn trò.
Cô ta cố tình để lộ chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy tay, giọng đầy khoe khoang:
“Mẹ ơi, chiếc vòng này là bảo vật gia truyền mà ngoại để lại cho mẹ đúng không? Cảm ơn mẹ đã tặng con món trang sức quý giá và đầy ý nghĩa như vậy, con nhất sẽ trân trọng nó.”
【Thứ này có ích gì chứ? Va mạnh là vỡ ngay, không khéo mảnh vỡ bay vào mắt còn mù luôn.】
【Không được, không uống được, chi bằng tặng cho cái áo chống đạn còn thiết thực hơn.】
“Khụ khụ khụ khụ!”
Mẹ tôi hình như bị gì đó sặc, đột nhiên phắt dậy ho dữ dội, hai tay ôm họng, mặt tái xanh cả lại.
Mọi người đều hoảng hốt dậy, ba tôi vội vàng đỡ :
“Tụ Như, em sao vậy, Tụ Như?!”
Trong mắt mẹ tôi tràn đầy hoảng loạn và tuyệt vọng, chỉ biết dùng tay chỉ vào họng, không ngừng đập vào ngực.
Có lẽ do quá vội, bị thức mắc nghẹn vào khí quản.
“Chị, sao chị có thể vậy chứ?”
Dù Tụ Như nghẹt thở sắp chết, Phó Uyển Ninh vẫn không quên đổ bẩn lên người tôi.
Cô ta nhào vào lòng mẹ tôi, gào khóc ầm lên, ôm chặt eo mà lắc dữ dội:
“Mẹ ơi mẹ sao thế? Mẹ dọa con, con không muốn mất mẹ!”
“Mẹ nói gì đi mà, mẹ rốt cuộc bị sao vậy?”
“Có phải là do chị lại chọc mẹ giận không? mẹ ngại không tiện nói thì chớp mắt một cái là được rồi.”
Thấy Tụ Như sắp trợn trắng mắt vì ngạt, Phó Uyển Ninh quay lại, mắt ngắn dài, chỉ tay vào tôi:
“Chị, sao chị có thể đối xử với mẹ như vậy? Có chuyện gì thì nhắm vào em đây này, cùng lắm thì em rời khỏi nhà, nhưng dù em đi thì chị cũng nạt mẹ nữa!”
Tôi không có thời gian đôi co với cô ta, bước lên một phát túm tóc rồi lôi mạnh cô ta ra khỏi người Tụ Như.
Cô ta vừa khóc vừa lao lên lại, thì bị tôi đá thẳng vào mặt một cú rõ đau, cả người bay thẳng vào bàn .
Tôi vòng ra phía sau mẹ, đưa tay luồn qua nách đỡ , đầu thực hiện cấp cứu Heimlich.
Cuối cùng, một mẩu xương gà bật ra khỏi miệng , hơi thở cũng dần thông trở lại.
Ngay giây tiếp theo, Phó Hưng Bác xông tới, giáng một cú đấm như trời giáng vào mặt tôi.
3
“Hiệp sĩ bảo vệ hoa” chắn trước Phó Uyển Ninh — người chảy máu mũi vì cú đá — vẻ mặt đầy chính nghĩa:
“Phó Uyển , mày dám em gái mình, đúng là không coi tụi tao là người nhà!”
“Uyển Uyển chỉ lo cho mẹ thôi, có lỗi gì mà mày phải con bé như thế?”
“Tao yêu cầu mày quỳ xuống xin lỗi Uyển Uyển, không thì cút ra khỏi nhà này!”
Phó Uyển Ninh thấy anh trai bênh mình như vậy, nhập vai “chị Dậu”:
“Anh ơi nói nữa, em vốn dĩ chỉ là con nuôi của nhà này, còn chị ấy là con ruột của ba mẹ. Chị em cũng phải thôi, ai bảo em thấp kém hơn chị ấy chứ…”
Vừa nói, cô ta vừa tay dính đầy máu mũi quệt lên cánh tay anh trai mặc sơ mi trắng:“Anh ơi, giận chị nữa, chị muốn thì cứ em đi, chỉ chị hả giận, có bị chết em cũng cam lòng.”
Tôi mặt đầy dấu hỏi chấm, quay sang nhìn người ba ruột ngồi bên cạnh vỗ lưng vợ mình, đôi mắt bé tí đầy ắp dấu chấm hỏi đùng.
【Hơi kỳ nhỉ, họ tìm mình suốt hai mươi , thật sự không muốn mình quay về thì cứ nói mình đã chết là xong, gì phải tốn công tốn sức đi tìm?】
【Hiểu rồi, chắc chắn là con nuôi đó không muốn mình về, nên cố ý bày trò tạo thù oán với mình.】
Phó Uyển Ninh bị vây giữa bầy người bỗng sững lại, rồi ngay “oà” một tiếng khóc, mắt như mưa bụi, lao vào lòng mẹ ruột tôi, tiếng khóc ngày càng .
【Chậc! Ồn chết được, mình phải uống thuốc gấp, không thì thật sự không kiềm chế rồi!】
【A a a a a a không chịu nữa! Tối nay treo nó lên xà nhà xả máu cho xong, quyết luôn!】
Cả nhà bỗng tái mét, Phó Uyển Ninh có lẽ khóc kiệt sức, hai mắt lộn ngược rồi ngất đi.
4
【Hai vợ chồng họ trông cũng bình thường mà, sao sinh ra đứa con như cái đần?】
【Con nuôi cũng ngu không tả , nhìn mẹ nó bị gì thì không thấy à? Nhà giàu thế này mà thiếu cái ứng xử cho tình huống khẩn cấp cơ bản à?】
【Chỉ ôm khóc sao mà lôi được xương gà ra? Hóa ra nó là đồ vô năng, no wonder bị Ba mẹ đẻ bỏ ở cô nhi viện, trí lực thực sự khác người.】
【A a a a a a phiền quá đi! Rõ ràng là tôi mới là người cứu người, sao cái thằng ngu lại lao ra bảo vệ con heo đần đó? Nó không thấy mẹ nó sắp tắc thở à?】
【Không được! Thằng ngu này phải loại ngay, phải tìm cách đầu độc nó, không thì sau này sẽ gây chuyện.】
【Mình mới vừa được nhận về, sắp có mấy ngày an ổn, mình không muốn lại quay về cuộc sống ngoài , nhau, cướp bóc nữa — giết người phóng hỏa gì đó mình chán rồi.】
Nghĩ tới đó, cả căn phòng im bặt, bốn người đều nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy quỷ, như thể tôi sẽ há miệng ra nuốt chửng họ ngay giây tiếp theo.
Phó Hưng Bác trợn ngẩn, tay còn ôm Phó Uyển Ninh đầy canh người, trong họng nuốt một tiếng lớn.
Tôi sờ lên mặt bị Phó Hưng Bác đấm sưng: “Sao thế? Mặt tôi có gì không? Sao các người cứ nhìn tôi kiểu đó?”
【Sắp chết tới nơi mà còn dám nhìn tôi như vậy, nhất phải móc hai con mắt hắn ra giả!】
【Đúng, chớ chần chờ, mai đi lòng vòng ngoài phố, mốt gửi hắn lên thiên đường luôn!】
Mẹ tôi bỗng nhiên tỉnh trí, hét lớn về phía Phó Hưng Bác sững: “Mày còn trơ ra đó gì? Mau quỳ xuống xin lỗi em mày đi! Mày có muốn chết không?”
Phó Hưng Bác vốn còn cứng đầu chứng tỏ nam nhi, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì đã bị Phó Minh Uyên tát cho một cái, bị Ba mình cấu , buộc phải cúi đầu xin lỗi tôi.
Mẹ ruột tới ôm tay tôi đầy trìu mến: “ , lần này là nhờ con cứu mẹ, con đúng là sao may mắn của mẹ.”
“Nói đi, con muốn gì? Bảo mẹ, mẹ sẽ cố gắng đáp ứng mẹ được.”
Tôi chìa tay chỉ vào chiếc vòng ngọc phỉ thúy tay Phó Uyển Ninh.
“Con muốn cái vòng đó?”
Phó Uyển Ninh như con heo bị mổ giận dữ che chắn tay: “Phó Uyển mơ tưởng gì chứ! Đó là mẹ tặng em, là vật của riêng em, hòng giật nó khỏi tay em!”
Tụ Như mặt đầy lúng túng: “ , vòng đó mẹ đã tặng cho em gái rồi, chúng ta đổi yêu cầu khác được không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn cái vòng đó.”
“Không muốn? Vậy muốn gì?”
“Tôi muốn cô ấy đập vỡ cái vòng đó ngay bây giờ.”
“Điên à! Đây là vòng mẹ cho em, dù chết em cũng không đập!”
Phó Uyển Ninh chẳng màng bị dính canh, núp sau lưng Phó Hưng Bác: “Anh ơi, sao chị luôn nạt em thế? Vì em là con nuôi mà chị không chịu chấp nhận sao?”
“Ngày mai chị em đi xa, rồi ngày em rời khỏi nhà, rồi liệu chị có buộc em suốt đời không được quay về không?”
Phó Hưng Bác bị dính một mảng canh người, nhăn mày một chút nhưng vẫn kiên quyết chắn trước con nuôi: “Ê, Phó Uyển , mày quá đáng!”
“Tao chưa bao giờ công nhận mày là em ruột tao, tao chỉ có một đứa em là Uyển Uyển, mơ tao sẽ công nhận mày, mày là đồ bị xã hội đen nuôi lớn mà!”
【Không được! Hắn phải chết ngay bây giờ, tôi chịu không nữa.】
Tôi bước tới cạnh bàn, nhấc một chiếc đũa lên: 【Dùng luôn cái này, chọc vào hốc mắt, rồi khuấy mạnh, xay nát não hắn ra, khi đó cái miệng sẽ mãi im lặng.】
【Chọc vào! Chọc vào! Chọc vào!】
“Ba!” ngay khi Ba tôi vừa với tay chụp chiếc đũa tôi cầm, Phó Hưng Bác đã bị Tụ Như tát cho một cái đau điếng.
“Im đi! Về phòng ngay, không có sự cho phép của mẹ và Ba thì không được ra khỏi phòng!”
Nói xong, ấy kéo mạnh cánh tay của Phó Uyển Ninh, mặc cho cô ta kêu đau, vươn tay giật chiếc vòng ngọc phỉ thúy từ tay cô ta rồi ném mạnh xuống đất.
“Rắc!”
Chiếc vòng truyền đời mấy thế hệ vỡ tan thành ba mảnh nền đá cẩm thạch cứng lạnh.
【A —— Tâm trạng sảng khoái hẳn.】